Đường Hinh Duyệt đương nhiên hiểu những gì Phó Dịch Thần nói và hơn hết là cô tin tưởng vào anh tuyệt đối.
“Được rồi, anh làm việc đi.”
“Chỉ như vậy?”
“Nếu không thì sao? Em đến để xem anh làm việc có nghiêm túc hay không thôi.”
“Lắm trò.”
“Dạo này không thấy em đến bệnh viện. Sao thế, đổi đam mê à?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi.
“Bậy bạ.”
“Hửm?”
“Anh quên là anh đầu tư vào bệnh viện với điều kiện em là bác sĩ điều trị chính cho anh à.”
“Ừm.”
“Cũng từ đó mà công việc của em ở bệnh viện cũng tương đối ít, chỉ khi có các ca phẩu thuật khó cần sự cố vấn từ em hoặc chính em thực hiện ca phẩu thuật đó thì em mới đến bệnh viện.” Đường Hinh Duyệt giải thích cho anh hiểu về việc cô dần ít đến bệnh viện hơn lúc trước.
“Anh hiểu rồi.”
“Anh hiểu gì chứ, không phải cứ cắm đầu cắm cổ làm việc ở bệnh viện thì mới gọi là đam mê. Bây giờ em cảm thấy rất tốt nên tốt nhất là Phó tổng đừng có làm ra chuyện gì khiến em lo lắng, cứ bình bình an an như bây giờ là em hạnh phúc rồi.”
“Anh sẽ cố gắng.”
“Thôi anh làm việc đi. Em ra ngoài đi dạo một chút.”
“Anh kêu Dịch Dương đưa em đi nhé?”
“Không cần đâu, em tự mình lái xe đi.”
“Ừ, em lái xe cẩn thận.”. Đọc thê𝓂 các chươ𝔫g 𝓂ới tại -- T𝙍ÙMT𝙍𝐔Y Ệ𝑁.ⅴ𝔫 --
“Anh làm việc ngoan nhé. Tối gặp.”
Đường Hinh Duyệt tạm biệt Phó Dịch Thần, cô xuống lái xe đi dạo cho khuây khỏa đầu óc rồi lại tấp vào một quán cà phê quen đường để nhâm nhi.
Ân Tố Nhi nhìn thấy Đường Hinh Duyệt rời khỏi tòa nhà Quân Thần thì cũng nhanh chóng bám theo cô, vẻ mặt vô cùng gian ác.
Đến tầm chiều tối, Đường Hinh Duyệt thanh toán rồi lái xe trở về nhà. Trên đường về liền bị xe của Ân Tố Nhi chắn ngang đường, xung quanh hình như cũng chẳng có mấy người qua lại mặc dù cũng chỉ mới năm sáu giờ chiều.
Nhìn thấy Ân Tố Nhi bước xuống xe, Đường Hinh Duyệt cũng ngờ ngợ hiểu ra mọi chuyện.
“Cô Ân chặn xe tôi lại là có ý gì nhỉ?” Đường Hinh Duyệt cất giọng hỏi.
Ân Tố Nhi chẳng hề nể nang ai, trực tiếp nói ra ý đồ của mình: “Muốn dạy cho cô một bài học đấy có được không?”
Đường Hinh Duyệt cũng chẳng lấy làm sợ hãi, bình tĩnh đáp: “Được, nếu cô có bản lĩnh.”
Ân Tố Nhi hừ lạnh một tiếng: “Mồm miệng cũng ghê gớm đấy.”
“Có ghê gớm cỡ nào thì cũng đâu bằng cô Ân nhỉ?”
“Cô…”
“Cô không cần nhìn tôi như thể tôi giành giật thứ gì từ tay cô. Cô làm việc cho Hắc Long nhiều năm như vậy nhưng chẳng thể nào có được trái tim của Phó Dịch Thần có trách thì nên trách bản thân mình ngu ngốc cứ mãi chạy theo một người không yêu mình thôi.”
“Cô không cần phải ở đây lên mặt dạy đời tôi. Nếu cô không có lão đại chống lưng thì một đứa con gái chân yếu tay mềm như cô làm được trò trống gì.”
“Không cần anh ấy chống lưng, một mình tôi cũng đủ xử lý cô.” Đường Hinh Duyệt dứt khoát đáp.
Ân Tố Nhi chẳng thèm để tâm đến những gì Đường Hinh Duyệt nói, thái độ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta: “Vậy để tôi xem cô xử lý tôi như thế nào.”
Dứt câu, Ân Tố Nhi trực tiếp ra đòn tấn công Đường Hinh Duyệt nhưng đều không thể đánh trúng cô. Đường Hinh Duyệt không hề có ý định đánh trả, chỉ chú tâm né những đòn tấn công của Ân Tố Nhi.
Quả đúng là khi phụ nữ trở nên ghen tuông thật đáng sợ, Ân Tố Nhi bây giờ là điển hình cho câu nói ấy. Cô ta căm ghét Đường Hinh Duyệt đến mức chỉ muốn một lần và mãi mãi về sau cái tên Đường Hinh Duyệt sẽ không còn xuất hiện trên đời này nữa, chỉ đơn giản là vì Phó Dịch Thần yêu Đường Hinh Duyệt chứ không phải cô ta.
Sự phẫn uất của Ân Tố Nhi ngày càng lớn, mỗi một đòn tấn công của cô ta như muốn lấy mạng Đường Hinh Duyệt. Cô ta điên cuồng ra đòn tấn công, nhắm thẳng vào những vị trí có thể một đòn lấy đi mạng sống của Đường Hinh Duyệt.
Ban đầu, Đường Hinh Duyệt không đánh trả, chỉ chuyên tâm phòng thủ, né những đòn tấn công của Ân Tố Nhi bởi vì cô không muốn làm Phó Dịch Thần phải khó xử. Một bên là người yêu một bên là thuộc hạ đã vào sinh ra tử cùng anh nhiều năm, cô không muốn vì chút vấn đề nhỏ mà đưa anh vào tình thế khó xử.
Ân Tố Nhi thấy cô không đánh trả lại càng thêm bực tức: “Ra đòn đi.”
“Tôi không cần cô nương tay, đánh trả đi chứ. Để tôi còn có cơ hội nhìn xem nữ chủ nhân tương lai của Hắc Long lợi hại cỡ nào.” Ân Tố Nhi trực tiếp lên tiếng yêu cầu Đường Hinh Duyệt.
Trước những lời thách thức của Ân Tố Nhi và những cú đánh chí mạng của cô ta, Đường Hinh Duyệt đương nhiên không thể đứng yên để người ta đánh. Cô trực tiếp phản đòn, các cú đánh của cô đều rất dứt khoát và nhắm thẳng vào người Ân Tố Nhi khiến cô ta nhất thời không phản xạ kịp mà ăn trọn cú đánh của Đường Hinh Duyệt.
Cơn đau truyền đến khiến cô ta bừng tỉnh, quyết liệt đánh trả Đường Hinh Duyệt. Sự tấn công của cô khiến Ân Tố Nhi biết được đối thủ của cô ta không phải chỉ là một cô tiểu thư bánh bèo vô dụng.
“Khá lắm, đúng là Ân Tố Nhi tôi đã nhìn nhầm cô rồi.”
“Đừng nhiều lời nữa. Không phải cô muốn xem khả năng của tôi sao, tôi liền chiều lòng cô.”
Đường Hinh Duyệt từ thế bị động chuyển sang thế chủ động tấn công Ân Tố Nhi, trực tiếp nhắm thẳng vào người cô ta mà ra đòn vừa nhanh vừa dứt khoát khiến Ân Tố Nhi trở tay không kịp, cả người một phen đều bầm dập dưới tay của Đường Hinh Duyệt.
Ân Tố Nhi biết bản thân thất thế trước Đường Hinh Duyệt liền rút trong người ra một con dao nhỏ, trực tiếp xông đến đâm loạn xạ vào người Đường Hinh Duyệt. Dù cho cô có cảnh giác và phòng thủ tốt cỡ nào thì cũng không thể tránh khỏi sự điên cuồng của Ân Tố Nhi. Con dao xẹt qua người, để lại một vết xước khá dài ở cánh tay Đường Hinh Duyệt.
Ân Tố Nhi nhìn thấy vết thương trên tay của Đường Hinh Duyệt liền đắc ý lên tiếng: “Để tôi xem cô còn ngạo mạn được nữa không.”
“Muốn đánh thì cứ xông lên, nhiều lời như vậy để làm gì?”
“Đường Hinh Duyệt, cô không nên xuất hiện ở trên đời này, càng không nên xuất hiện trước mặt lão đại bất kỳ lần nào nữa.”
Đường Hinh Duyệt nhìn vết thương trên tay, thái độ cũng không còn hòa hoãn như trước: “Nhiều lời.”
Ân Tố Nhi cầm chặt con dao trên tay, âm thầm quan sát đối thủ rồi lại điên cuồng tấn công Đường Hinh Duyệt, quyết tâm một mất một còn với cô.