Đường Hinh Duyệt ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau. Mãi đến khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh mặt trời gay gắt xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng, Đường Hinh Duyệt mới có dấu hiệu thức giấc.
Phó Dịch Thần hai tay vẫn đặt ở bên hông của cô, thấy cô tỉnh giấc liền lên tiếng: “Dậy rồi sao? Ngủ thêm một lát nữa đi.”
Đường Hinh Duyệt nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, thoáng rùng mình. Cô nhích người ra bên kia của giường, ném ánh mắt cảnh cáo về phía Phó Dịch Thần: “Anh… không được em cho phép anh không được động vào em.”
Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười: “Em chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Anh đưa tay kéo cô lại: “Ngoan, anh không có làm gì em mà.”
“Dậy đi, anh chuẩn bị bữa trưa cho em xem như chuộc lỗi.”
“Em mới không cần.”
“Hửm?”
Đường Hinh Duyệt với tay cầm lấy điện thoại lên xem, đã hơn mười hai giờ trưa, chiếc bụng đói của cô cũng đã lên tiếng.
“Vào trong rửa mặt đi, anh xuống nấu bữa trưa.”
Đường Hinh Duyệt không để ý đến anh, chậm chạp đi vào vệ sinh cá nhân rồi lại về giường nằm dài ra lướt điện thoại xem tin tức. Phó Dịch Thần xuống nhà nấu ăn, trở lên thì thấy cô đang nằm dài ra giường xem điện thoại.
“Hinh Duyệt.”
“Hửm?”
“Xuống ăn cơm thôi em.”
Đường Hinh Duyệt lắc đầu: “Không ăn đâu.”
Phó Dịch Thần đi lại giường, ngồi xuống bên cạnh cô: “Giận anh?”
“Không phải.”
“Thế sao lại không ăn cơm, không phải vừa rồi bụng em còn kêu đói à?”
Đúng là Đường Hinh Duyệt rất đói nhưng ngay bây giờ kêu cô phải xuống lầu dùng cơm thì đúng là một cực hình đối với cô.
Đường Hinh Duyệt suy nghĩ một hồi, đúng là không thể nhịn đói được nữa, bụng cô đang cồn cào cả lên rồi, cô ngồi dậy dang hai tay về phía Phó Dịch Thần: “Bế em.”
Anh nựng hai bên má cô: “Lắm trò.”
Đường Hinh Duyệt bĩu môi lên tiếng: “Tại ai chứ?”
“Được rồi, tiểu tổ tông của tôi ơi. Anh bế em xuống dùng cơm, như thế đã được rồi chứ.”
Cả hai cùng nhau xuống nhà dùng cơm trưa.
“Em thấy nơi này thế nào? Thích chứ?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi.
Đường Hinh Duyệt gật gù: “Thích.”
“Về đây sống cùng anh, nhé?”
“Sao cơ ạ?”
“Em có thể suy nghĩ rồi trả lời anh sau cũng được.”
“Đúng, em cần suy nghĩ. Nói đúng hơn là em cần phải bàn bạc qua với ba mẹ.”
“Em dẫn anh về gặp ba mẹ em nhé?” Đường Hinh Duyệt nói tiếp.
“Anh có thể?”
“Tại sao không? Anh là bạn trai của em cơ mà. Hay anh không muốn…”
“Vớ vẩn. Anh muốn còn không được ấy chứ.”
“Vậy được rồi, anh sắp xếp thời gian rồi báo em nhé.”
“Ừm.”
Buổi chiều cả hai đến tập đoàn để xử lý các công việc của mình. Được sự cho phép của Đường Hinh Duyệt, Phó Dịch Thần cũng nhanh chóng sắp xếp công việc và lịch trình của mình để theo cô về ra mắt ông bà Đường.
Cuối tuần, Phó Dịch Thần tan ca xong liền trở về nhà tắm rửa rồi lái xe đến đón Đường Hinh Duyệt, không quên mua quà cho ba mẹ của cô.
Đứng trước cổng nhà họ Đường, Đường Hinh Duyệt tinh ý nhận ra sự căng thẳng trên giương mặt của anh.
“Anh… đang lo lắng sao?”
Phó Dịch Thần không hề phủ nhận sự lo lắng của mình: “Một chút.”
Đường Hinh Duyệt lên tiếng trấn an tinh thần anh: “Không sao, còn có em ở đây mà.”
“Chút ta vào nhà thôi.” Đường Hinh Duyệt vừa nói vừa đưa tay kéo anh đi vào bên trong.
“Ba mẹ, con về rồi.”
“Hai đứa vào nhà ngồi đi.”
Ông bà Đường đã được Đường Hinh Duyệt thông báo hôm nay sẽ dẫn người yêu về ra mắt nhưng khi nhìn thấy người con trai đang tay trong tay cùng với con gái mình là Phó Dịch Thần thì không khỏi bất ngờ.
“Cháu chào hai bác.”
Phó Dịch Thần lễ phép lên tiếng chào hỏi. Anh cũng gửi quà đã được cả hai chuẩn bị cho ba mẹ Đường Hinh Duyệt.
“Giới thiệu với ba mẹ đây là bạn trai con, Phó Dịch Thần.”
“Hai đứa thật sự đang yêu nhau sao?”
Ông Đường vẫn chưa tin được Đường Hinh Duyệt lại đang yêu đương với Phó Dịch Thần, nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận được lượng thông tin mà hai người đem đến.
“Hai đứa ngồi xuống đi, đứng đấy làm gì?” Đường phu nhân nhìn hai người cất giọng.
Phó Dịch Thần đến Đường gia với tư cách là người yêu của Đường Hinh Duyệt khôg phải với vai trò là người làm ăn với Đường thị nên khi nhìn thấy thái độ có phần hơi câu nệ, khách sáo của ông Đường anh liền cảm thấy có phần hơi lúng túng.
“Thưa hai bác, hôm nay cháu cùng Hinh Duyệt về đây trước hết là để thăm gia đình mình. Sau là muốn xin phép hai bác cho bọn cháu đến với nhau như gia đình được không ạ?”
“Phó tổng không cần khách sáo.”
“Hôm nay cháu đến đây với tư cách là người yêu của Hinh Duyệt nên hai bác không cần câu nệ với cháu thế đâu ạ. Lần đầu tiên cháu đến nhà mình, có gì không phải mong hai bác rộng lượng bỏ qua.”
“Được rồi, đều là người nhà cả. Không cần phải khách sáo như vậy.”
“Hai đứa thật lòng yêu nhau là tốt rồi."
“Cảm ơn hai bác.”
Tối đó, Phó Dịch Thần ở lại Đường gia dùng cơm tối, cùng chơi cờ và trò chuyện với ba của cô. Còn Đường Hinh Duyệt thì phụ Đường phu nhân chuẩn bị thức ăn, gọt trái cây mang ra Phó Dịch Thần và Đường Đức Chính đang chơi cờ ở phòng khách.
“Ba, anh. Hai người ăn trái cây đi.”
“Cảm ơn con.”
“Cảm ơn em.”
Cả hai ở lại đến tận khuya mới trở về biệt thự của Phó Dịch Thần. Trên đường đi, nhìn thấy sự vui vẻ hiện hữu trên gương mặt của anh, Đường Hinh Duyệt nhịn không được bèn lên tiếng: “Vui vẻ đến thế sao?”
Phó Dịch Thần gật gù: “Đương nhiên là vui rồi. Em không thấy vậy sao?”
“Cũng hơi hơi.”
“Bây giờ anh đã biết được cảm giác của em khi gặp mẹ anh rồi đó.” Đường Hinh Duyệt nói tiếp.
“Đúng là có hơi hồi hộp thật.”
“Anh còn biết trước có thời gian chuẩn bị mà còn căng thẳng gì chứ. Em bị mẹ anh đánh úp bất ngờ, đến cả cơ hội chuẩn bị cũng chẳng có.”
“Thế hôm nào anh đưa em về nhà chính chơi với ba mẹ nhé?”
“Cũng được, nhưng đợi em sắp xếp công việc đã. Dạo gần đây em hơi bận.”
“Được, khi nào em muốn thì cứ nói với anh.”
“Dạ.”
Ông bà Đường cũng đã đồng ý với việc Đường Hinh Duyệt cùng chung sống với Phó Dịch Thần. Bởi ông bà biết Phó Dịch Thần phải như nào thì con gái ông bà mới chấp nhận anh. Hơn hết ông bà biết tính tình con gái mình như thế nào nên mọi quyết định của Đường Hinh Duyệt ông bà đều ủng hộ, chỉ hy vọng hai người sẽ luôn yêu thương nhau, như vậy là đã quá đủ.