Cô cầm di động lên chuẩn bị gọi cho ông chồng trên danh nghĩa của mình, thì phát hiện ra hai người chưa cho nhau số điện thoại.
Tống Hân Nghiên: “...”
Mặc kệ, còn cách nào đâu!
Có xe taxi chạy tới bên này.
Khách trên xe vừa xuống, cô nhanh nhẹn xách vali xông lên.
“Bác tài, đến đường Trung Hưng.”
Nhà Tưởng Tử Hàn ở khu gì ấy nhỉ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Say Tình
2. Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
3. Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
4. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================
Ôi, mặc kệ, đến nơi rồi tính.
May mà chiều nay cô tự lái xe đi, không thì còn chẳng nhớ nổi đường sá đi thế nào.
Tống Hân Nghiên toàn thân ướt sũng, thuận lợi theo chủ hộ trà trộn vào chung cư, theo ký ức tìm tới cửa nhà Tưởng Tử Hàn.
Cô bấm chuông liên hồi, nhưng bên trong không chút phản ứng.
Tống Hân Nghiên vừa lạnh vừa đói, bôn ba mệt mỏi cả ngày khiến người cô bất giác run bần bật, tay chân mềm nhũn đến mức sắp không đứng thẳng nổi.
Hai mắt cô mơ màng, thở dài nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt.
Muộn thế này rồi, còn mưa nữa, chẳng lẽ ông cậu còn dẫn con gái ra ngoài à?
Vậy cô phải đợi đến bao giờ chứ?
“Ùng ục ùng ục…”
Bụng Tống Hân Nghiên liên tiếp phát ra tiếng kháng nghị.
Tống Hân Nghiên nhớ đến cái ví xẹp lép sau khi thanh toán tiền taxi của mình, chỉ đành xoa xoa bụng, kéo va li hành lý ngồi xổm cạnh bức tường ngoài cửa.
Từ lúc lên máy bay đến giờ, cô còn chưa uống lấy một ngụm nước nào.
Vừa hạ cánh lại nhận được tin bạn trai đính hôn với chị gái.
Đến khách sạn quấy rối, tới bệnh viện băng bó, thả thính trai đi kết hôn, về nhà thu dọn hành lý... Cả ngày trôi qua như đánh giặc, cảm xúc cũng thay đổi thất thường.
Không nghỉ thì không cảm thấy, giờ này mọi thứ đã kết thúc, tinh thần của cô lập tức rút sạch, di chứng do cạn kiệt quá độ cũng ập tới.
Buồn ngủ, mệt mỏi, đói bụng, lạnh… Đủ loại cảm giác bủa vây khiến cô choáng đầu váng não, nằm sấp xuống mất đi tri giác.
Tưởng Tử Hàn dỗ con gái ngủ, lại mở một cuộc họp video trong phòng làm việc hơn hai tiếng đồng hồ.
Chờ anh bận xong rồi, vừa tháo tai nghe xuống đã nghe chuông cửa vang lên.
Anh nhéo nhéo trán, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là bảo vệ tòa nhà: “Anh Tưởng, anh có quen cô đây không ạ? Cô ấy ngồi ngoài cửa nhà anh cả đêm rồi đấy.”
Tưởng Tử Hàn nhìn theo hướng bảo vệ chỉ.
Cô gái nhỏ nhếch nhác cực kỳ, vẫn mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt lúc đi đăng ký kết hôn với anh hồi chiều.
Chiếc váy còn hơi ẩm, dán sát trên người, dưới mặt đất còn loang một vũng nước nhỏ.
Hô hấp của cô hơi nặng, cánh môi khẽ nhếch khô khốc, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng, nằm úp trên va li hành lý ngủ không biết trời trăng gì cả.
Tưởng Tử Hàn cau mày, tiến lên sờ trán cô, lại lật mí mắt của cô lên xem.
Hay rồi, sốt cao, còn nửa hôn mê.
Cô gái đang mê man bị động tác của anh quấy nhiễu đến ngủ không yên, ánh mắt mơ mơ màng màng hé ra.
Thấy rõ người tới, cô vui sướng mím đôi môi nhỏ mỉm cười, đứng lên yếu ớt nhào tới phía trước, ngã vào lòng anh.
“Ông xã... Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Dứt lời, lại lâm vào hôn mê.
Tưởng Tử Hàn: “...”
Khá lắm, thế này rồi còn nhận ra người!
Bảo vệ kinh ngạc.
Anh Tưởng kết hôn hồi nào?
Từ ngày anh Tưởng này mang con gái vào ở, các cô gái trẻ trong khu chung cư này thường xuyên mê đắm thảo luận xem ai mới có tư cách là mẹ kế cho cô công chúa nhỏ nhà họ Tưởng.
Xem ra, cô gái này nhanh chân đến trước rồi.
Tưởng Tử Hàn chỉ có thể ôm cô: “Cảm ơn, tôi đưa cô ấy vào.”
“À vâng, được.”
Bảo vệ vội hoàn hồn, giúp xách vali đặt vào trong nhà, sau đó rời đi.
Tống Hân Nghiên vừa dính lên Tưởng Tử Hàn thì vẫn luôn rúc sát vào lòng anh: “Lạnh... Đói...”
Cô nỉ non trong vô thức.
Tưởng Tử Hàn cứng còng cả người, trầm giọng khẽ mắng: “Lạnh chết cũng là đáng đời cô!”
Nhưng chân lại nhanh chóng vòng qua, ôm người vào phòng tắm, ném vào bồn tắm lớn.
Anh mở nước ấm, dội từ đầu đến chân cô một lần.
Mãi tới khi nước ấm trong bồn rửa dâng lên ngâm hơn nửa người cô vào nước thì anh mới ngừng tay.
Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng không cuộn mình nữa, thoải mái giãn ra. Tưởng Tử Hàn mỉa mai cười khẩy, xoay người ra ngoài gọi điện thoại.
“Đưa một người phụ nữ biết khám bệnh và chăm sóc người bệnh đến chỗ tôi.”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại kinh ngạc khựng lại một chút, sau đó lập tức hiểu ra: “Anh Hàn, mới đêm tân hôn thôi, chị dâu không sao đấy chứ?”
Lông mày Tưởng Tử Hàn nhăn thật chặt, gương mặt lạnh lùng tuấn tú đè nén lửa giận: “Cố Vũ Tùng, trong vòng năm phút mang người đến cho tôi. Nếu không cậu dứt khoát cút khỏi Hải Thành đi, đời này cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Dứt lời, anh thẳng tay cúp điện thoại.
Năm phút sau.
Cố Vũ Tùng mồ hôi đầy đầu dẫn người xuất hiện trước mặt Tưởng Tử Hàn.
Anh ta nâng cổ tay nhìn đồng hồ, chống đầu gối thở hổn hển: “Năm phút nha anh Hàn, vừa chuẩn luôn.”
Sau đó anh ta chỉ vào người phụ nữ trung niên mặc đồ y tá màu trắng sau lưng: “Tôi mang người đến rồi, y tá trưởng, biết chữa bệnh và chăm sóc, phù hợp với yêu cầu của anh.”
Tưởng Tử Hàn gật đầu, bình tĩnh dẫn người vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Tống Hân Nghiên tắm rửa sạch sẽ thay đổi hoàn toàn nằm lên chiếc giường lớn của Tưởng Tử Hàn.
Cố Vũ Tùng cầm giấy chứng nhận kết hôn mới toanh của Tưởng Tử Hàn, đứng trong phòng khách nửa ngày mới hồi phục tinh thần khỏi cơn khiếp sợ: “Anh cưới cô ấy thật đấy à? Anh Hàn, nghe nói dạo này nhà họ Tống ầm ỹ lắm đấy...”
Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn cắt ngang anh ta: “Cô ta là ai thì có gì khác biệt với tôi à?”
“Nói thì nói thế, nhưng mà...”
“Cố Vũ Tùng!”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Cậu biết rõ mục đích của tôi mà, tôi chỉ cần một người phụ nữ thôi, thân phận bối cảnh thế nào không quan trọng!”
Cố Vũ Tùng sửng sốt, lập tức nở nụ cười, nịnh nọt đáp lời: “Đúng vậy! Với thân phận của anh, nuôi hậu cung ba nghìn mỹ nữ cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông thôi.”
Anh ta thăm dò nhìn về phía phòng ngủ, thì thầm nói: “Cô Tống này rất nổi tiếng trong giới tiểu thư thượng lưu, ngồi vững vị trí hoa khôi giới tiểu thư thượng lưu nhiều năm liền. Giờ tôi đang nghi ngờ không phải anh tùy tiện tìm người kết hôn, mà là nhìn trúng dê con béo, chỉ chờ cô ấy chui đầu vào lưới thôi!”
Tưởng Tử Hàn quay đầu nhìn anh ta, mặt lạnh tanh: “Cậu cảm thấy tôi không xứng với cô ta à?”
Khụ…
Cố Vũ Tùng vội vàng lắc đầu xua tay phủ nhận: “Sao lại thế được! Anh Hàn nhà ta phối với ai đều thừa xứng. Tôi hâm mộ ganh tị ấy mà.”
Đúng lúc y tá trưởng bước ra khỏi phòng ngủ.
Hai người ngừng nói chuyện.
Cố Vũ Tùng vội hỏi: “Sao rồi?”
Y tá trưởng đánh mắt nhìn Cố Vũ Tùng, rồi lại nhìn Tưởng Tử Hàn.
Cố Vũ Tùng là người thừa kế tương lai của bệnh viện, còn bác sĩ Tưởng trước mặt lại là người mà ngay cả viện trưởng Cố cũng phải nể tình vài phần.
Bên nào nhẹ bên nào nặng nhìn là ra ngay.
Y tá trưởng cung kính làm lễ với Tưởng Tử Hàn: “Cô gái trong phòng dính mưa bị cảm, tôi vừa tiêm và cho cô ấy uống thuốc, đã khống chế được nhiệt độ rồi. Giờ cô ấy đang ngủ.”
Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Nói xong, anh xoay người vào phòng ngủ.
Cố Vũ Tùng nhỏ giọng nhắc nhở y tá trưởng: “Hôm nay không có chuyện gì xảy ra ở đây cả. Bác cũng chưa từng tới đây, có hiểu không?”
Tưởng Tử Hàn vừa đi, vẻ trầm ổn trên mặt y tá trưởng lập tức biến mất, mặt mày si mê: “Cậu Cố yên tâm đi, tôi biết mà, tôi hiểu rõ cả.”
Cố Vũ Tùng chẹp miệng, sức hút của anh Hàn nhà mình ghê gớm thật.
Bác gái trung niên cũng không buông tha!
Cố Vũ Tùng tiễn y tá trưởng rời đi, vừa xoay người bước vào cửa đã thấy Tưởng Tử Hàn từ phòng ngủ ra hỏi: “Sao cậu còn ở đây?”
“?”
Cố Vũ Tùng vẻ mặt khiếp sợ: “Không phải chứ anh Hàn? Anh qua cầu rút ván đấy à? Rõ ràng tôi…”
“Trước khi tôi xử cậu, cậu vẫn có thể cút xéo.”
Cố Vũ Tùng: “!”
Thế cũng được hả?
Cố Vũ Tùng đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Tưởng Tử Hàn, lập tức đầu hàng: “Vâng vâng vâng, tôi cút ngay đây. Không quấy rầy đêm tân hôn của hai người nữa!”
Cậu cả Cố tất bật cả đêm không được một miếng nước, xoay người tự nhốt mình ngoài cửa.
Tưởng Tử Hàn đang định vào giường nhỏ trong phòng sách ngủ tạm một đêm. Lúc anh ngang qua phòng ngủ chính chưa đóng cửa thì vô thức liếc nhìn vào trong.
Chắc là do nóng quá, cô gái nhỏ ngủ say đá bay chăn, để lộ ra cặp đùi thon dài trắng bóng.