Tống Hân Nghiên: “…”
Ơ…
Trọng điểm không phải là chuyện quên luôn cả thuốc tránh thai à?
Vẻ mặt người đàn ông hơi dọa người, cô co rúm lại: “Không… Không muốn có kinh nghiệm gì cả, chỉ là mãi mới nhớ ra nên lo mình sẽ mang thai thôi…”
Tưởng Tử Hàn chịu thua.
Anh tức giận nhéo mũi cô, cắn răng nói: “Rốt cuộc tôi đã cưới phải người phụ nữ ngu đến nhường nào thế này! Có phải cô bị người ta cho lên giường rồi cũng không biết không!”
Tống Hân Nghiên: “…”
Đã nói không có kinh nghiệm rồi, lý thuyết với thực hành sao giống nhau được!
Cô cười khì khì: “Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là biết anh không phải cầm thú, tôi rất vui, cảm giác được người khác quan tâm rất cảm động.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì cũng cho cô được như ý!”
Tống Hân Nghiên cười hì hì nũng nịu: “Nói đùa chút thôi mà. Mà này, anh có phức cảm trinh nữ không đấy?”
Mặt người đàn ông biến sắc.
Thể loại phụ nữ gì thế này!
Nói chuyện giường chiếu với đàn ông, còn thảo luận vấn đề phức cảm trinh nữ mà mặt không đỏ tim không run. Rốt cuộc da mặt dày đến mức nào vậy!
“Có ý gì?”
Tống Hân Nghiên yên lặng, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Tưởng Tử Hàn, tôi không phải gái trinh! Nếu như anh để ý chuyện này thì có thể nói với tôi, tôi sẽ ly hôn với anh, tuyệt đối sẽ không đeo bám đâu.”
Anh đối xử với cô rất tốt.
Cô sợ mình không kìm được lòng yêu anh, yêu đến mức không thoát ra được, còn anh lại chê cô không không phải gái trinh…
Lúc đó cô sẽ không chịu nổi.
Sắc mặt người đàn ông một lần nữa lạnh băng, có cảm giác muốn bóp chết cô!
Tống Hân Nghiên vô tư cười: “Nếu anh có bệnh sạch sẽ như vậy tôi cũng hiểu được, thật sự là…”
Tưởng Tử Hàn cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Anh nhớ rõ hôm đó cô uống say, có nói cô với Hoắc Tấn Trung không phát sinh quan hệ.
Nếu không phải Hoắc Tấn Trung, vậy còn ai nữa?
Tên đàn ông đó có được cô mà không biết quý trọng?
Có phải anh nên cảm ơn người đó đã cho anh cơ hội không?
Người đàn ông mãi không nói gì làm lòng Tống Hân Nghiên trầm xuống.
Quả nhiên là do cô mơ đẹp quá rồi sao?
Cô cụp mắt không nhìn anh nữa, vừa định chuẩn bị xoay người thì một bàn tay to lớn ấm áp chợt phủ lên đầu cô.
Người đàn ông nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Cô có thể nói cho tôi biết những điều này, tôi rất vui. Tống Hân Nghiên, cô không chê bai việc làm mẹ kế của Minh Trúc, sao tôi có tư cách ghét bỏ quá khứ của cô chứ?”
Tống Hân Nghiên cứng sượng người lại, không dám tin ngước mắt lên, đáy mắt trong trẻo nhanh chóng phủ đầy sương.
Cô hít mũi, vội quay mặt đi.
Hôm nay mình sao thế này?
Dễ xúc động như vậy.
Tưởng Tử Hàn cầm lấy bình truyền dịch trong tay cô, bế ngang người cô về giường bệnh.
“Tôi không chê cô, nhưng tôi sẽ giết tên kia.”
Anh lấy di động, mở ảnh chụp trước đây mẹ gửi cho anh ra: “Gã ta là ai trong số này? Tôi không làm gì cô nhưng tôi sẽ đi giết gã ta! Khiến nửa đời sau gã ta không làm đàn ông được nữa!”
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô lướt điện thoại nhìn ảnh chụp, trong mắt đầy kinh ngạc: “Ảnh này anh lấy ở đâu ra vậy?”
Đôi mắt Tưởng Tử Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cô nghĩ tôi giống cô, lấy chồng kết hôn cũng không thèm điều tra gốc gác của đối phương à?”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Tống Hân Nghiên biến mất, cô cười đến mức ngã xuống giường.
Cơ mặt hoạt động quá độ ảnh hưởng đến miệng vết thương, làm cô đau đến nỗi hít sâu liên tục.
Trên mặt Tưởng Tử Hàn thoáng vụt qua nét hồng rất đáng nghi: “Câm miệng! Mau khai ra đi.”
Tống Hân Nghiên ôm bụng, úp nửa mặt không bị thương vào trong chăn một lúc lâu mới kiềm chế không cười nữa: “Đó đều là anh em của tôi thôi.”
Cô cầm di động của anh, chỉ vào người đàn ông trong ảnh: “Sinh viên khoa Mỹ thuật Tạo hình, đàn anh của Khương Thu Mộc, bạn gái người ta là hoa khôi khoa Mỹ thuật Tạo hình, rất dịu dàng. Trong mắt anh ấy, tôi với Đầu Gỗ chỉ là hai đứa em gái mãi không lớn thôi.”
Lướt xuống một tấm khác.
“Đàn anh khoa Hóa, chúng tôi từng làm chung một đề tài. Hai tháng trước, anh ấy đã kết hôn với một đàn chị khoa Toán rồi.”
Lại lướt xuống một tấm.
“Đây là…”
Cô giới thiệu từ trên xuống dưới, nói ra quan hệ với từng người đàn ông một.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn nguôi dần.
Sau khi anh đi công tác về đã cho Chúc Minh Đức tra xét triệt để quan hệ của Tống Hân Nghiên với những người đàn ông này rồi.
Cũng coi như cô biết điều, chưa nói dối.
Tống Hân Nghiên trả lại điện thoại cho Tưởng Tử Hàn, chớp mắt: “Không phải tôi không muốn nói cho anh biết người đàn ông kia là ai, mà do tôi vốn dĩ không biết anh ta là ai. Đó là lần ngoài ý muốn…”
Tưởng Tử Hàn nhướng mày: “Có liên quan đến chuyện ba năm trước à?”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Trong mắt cô đầy vẻ buồn bã không nói nên lời, lòng Tưởng Tử Hàn cũng đột nhiên rầu rĩ không vui.
Anh không hỏi nhiều nữa, vội mang cháo sắp nguội qua cho cô: “Ăn trước đã.”
Tống Hân Nghiên vùi đầu ăn, Tưởng Tử Hàn nhân lúc này ra khỏi phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng vẻ mặt hoang mang bị anh gọi ra khỏi văn phòng: “Anh Hàn, chị dâu bị làm sao à?”
“Ba năm trước ở nước M, Tống Hân Nghiên đã từng bị người ta bắt cóc, đúng không?”
Cố Vũ Tùng nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Hình như tôi từng nghe người ta nói. Nhưng lúc đó tôi với chị dâu không thân nên cũng không để ý. Không thấy có sóng gió gì, chứng minh chuyện nhà họ Tống đã dập tin đồn rồi, có thể không phải thật.”
Anh ta khựng lại một nhịp, sau đấy tiếp tục nói: “Lẽ nào chuyện này là thật đấy à?”
Tưởng Tử Hàn nhìn anh ta đăm đăm.
Cố Vũ Tùng run lên, vội nói: “Tôi sẽ cho người đi điều tra ngay! Nhưng mà chuyện này đã qua ba năm, hơn nữa còn xảy ra ở nước M, có thể sẽ không tra ra được… Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Không phải cố gắng hết sức, mà buộc phải điều tra rõ ràng! Tra không ra thì cậu đừng có lăn lộn ở Hải Thành này nữa.”
Má nó!
Đây là đại bản doanh của tôi, nhé!
Cố Vũ Tùng trong lòng chửi đổng lên, nhưng không còn cách nào, đành phải cun cút cho người đi điều tra.
…
Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh tìm được phòng bệnh của Tống Hân Nghiên.
Vệ sĩ ngăn hai người lại: “Nơi riêng tư, không phận sự miễn vào.”
“Chúng tôi là ba mẹ của Tống Hân Nghiên, đến thăm bệnh.”
“Không có sự cho phép thì không được vào.”
“Chúng tôi đến thăm con gái còn cần ai cho phép à? Tránh ra.”
Tống Quốc Dũng bắt đầu xông vào.
Đường Ngọc Linh cũng che mặt khóc lớn: “Trời ơi, mọi người tới mà coi đi này, ba mẹ đến thăm bệnh còn bị con gái nhẫn tâm chặn ngoài cửa không cho vào…”
Lúc Tống Hân Nghiên bị đánh thức, ngoài hành lang đã ầm ĩ cả lên.
Tiếng Tống Quốc Dũng tức giận trách móc, tiếng Đường Ngọc Linh khóc thét, tiếng quở trách của vệ sĩ và tiếng can ngăn của người ngoài phiền không chịu được.
“Cho họ vào đi.”
Vệ sĩ lui ra, Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh như sợ cô đổi ý, tức tốc vọt vào trong.
Đường Ngọc Linh mặt dày mày dạn xếp một đống thuốc bổ mang đến lên giường Tống Hân Nghiên.
“Hân Nghiên, mẹ mang cho con rất nhiều thuốc bổ dưỡng nhan, uống xong vết thương sẽ lành rất nhanh thôi.”
Tống Hân Nghiên không trả lời.
Đường Ngọc Linh trừng mắt nhìn chồng.
Tống Quốc Dũng vội vàng nói: “Hân Nghiên, Mỹ Như bị cảnh sát bắt đi rồi. Lần này đúng là nó quá đáng, chờ nó về ba sẽ thay con dạy dỗ nó một trận. Các con là chị em ruột, thân như tay chân, đây là hiểu lầm thôi, con đến đồn làm chứng để người ta thả nó được không?”
Đường Ngọc Linh gật đầu như giã tỏi: “Nó biết sai rồi, cũng đã nhận được bài học, một đứa con gái bị giam ở đồn cũng không phải chuyện tốt gì. Con không muốn đi đến đồn cũng không sao, quay cho mẹ một đoạn video xác nhận chuyện này là trò đùa là được rồi…”
Nói xong liền lấy điện thoại ra.