Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song

Tống Hân Nghiên vội vàng nói: “Anh yêu, em có việc gấp, đi trước nhé!”

Cô cúi người xuống vẫy tay chào đứa bé đi bên cạnh Tưởng Tử Hàn: “Bé cưng, rất vui được gặp cháu. Hôm khác chúng ta lại chơi tiếp nhé, tạm biệt!”

Vừa dứt lời, cô không để hai ba con họ có bất kỳ cơ hội phản ứng nào mà đã lao thẳng ra ngoài.

Tưởng Minh Trúc thông cảm mà đẩy đẩy ba mình, liếc nhìn tấm thẻ phòng trên tay anh: “Ba muốn tìm một bảo mẫu đến quản lý con đấy à?”

Tưởng Tử Hàn thu lại tấm thẻ phòng mà mình chuẩn bị đưa, ném lên chiếc tủ cạnh đó rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Cô nhóc xoay người đi theo, ra dáng như bà cụ non: “Lão Tưởng này, tỉnh ngộ đi. Người phụ nữ này nhìn là biết không ngon xơi đâu. Với lại cô ấy không yêu ba! Bám lấy ba hoặc là vì ưng ý với sắc đẹp của ba thôi, hoặc có thể là vì tiền. Tóm lại sẽ không xem trọng tâm hồn của ba!”

Tưởng Tử Hàn đẩy cửa phòng bếp, ngoảnh đầu lại rồi nhíu mày: “Giáo viên mẫu giáo dạy mấy thứ này à?”

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc sử dụng cả tứ chi trèo lên sô pha, tìm điều khiển để mở TV.

Cô bé nguýt mắt một cái: “Sự thật vừa nhìn đã thấu, còn phải cần người khác dạy chắc? Mấy cô giáo mê trai đó chỉ dạy được đám con nít ngây thơ kia thôi, con thèm vào học!”

Tưởng Tử Hàn đau đầu, bèn thay đổi chủ đề: “Muốn ăn gì?”

Anh mở tủ lạnh ra, sau đấy lập tức sửng sốt.

Buổi chiều vừa mới kết thúc một ca phẫu thuật, sau đó lại vội vàng kết hôn nên quên mất việc mua nguyên liệu nấu ăn.

Anh đóng tủ lạnh, tìm áo khoác cho mình và con gái: “Tắt TV đi, chúng ta ra ngoài ăn.”

...

Tại bệnh viện, khu VIP.

Tống Hân Nghiên vừa bước ra khỏi thang máy liền bị chặn lại.

Ba mẹ cô, Tống Mỹ Như và Hoắc Tấn Trung đều ở đây.

“Ba mẹ, ông nội đâu rồi ạ?”

Tống Hân Nghiên vội lướt qua người bọn họ, chạy ngay vào phòng bệnh của ông cụ Tống.

Khi đi ngang qua Đường Ngọc Linh thì lại bị bà ta nắm lấy cổ tay: “Khoan đã, chúng tao có chuyện muốn nói.”

Tống Hân Nghiên nghi hoặc, dừng lại.

“Ký vào đi.” Tống Quốc Dũng đưa cho cô một văn bản.

“Cái gì vậy ạ?”

Tống Hân Nghiên nhận lấy rồi lật xem, sau đó sửng sốt, toàn thân phát lạnh.

Là bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

Muốn cô chuyển nhượng cả hai công ty mỹ phẩm còn lại đứng tên mình sang cho Tống Mỹ Như.

Tống Quốc Dũng nghiêm mặt: “Đây là ý của ông nội cô. Dù sao thì chị gái cô cũng là trưởng nữ của nhà họ Tống, những thứ này vốn nên thuộc về con bé. Nhà họ Tống đã chu cấp cho cô cuộc sống sung túc hơn hai mươi năm qua, cô cũng nên thấy đủ rồi. Từ nay về sau cô phải nhường lại cho chị gái cô, để chúng tôi bù đắp cho nó những thiếu thốn suốt bao năm.”

Tống Hân Nghiên không thể tin nổi: “Ba! Chị vừa trở về không bao lâu là con đã giao hết tất cả số cổ phần đứng tên con tại Tống Thị cho chị, như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”

Đường Ngọc Linh trừng mắt với cô: “Vẫn giữ lại chức vụ trong công ty cho cô, chỉ cho chị gái cô làm CEO thôi. Sao cô nhỏ mọn vậy? Từ bao giờ mà cô lại trở nên tham lam cái hư vinh ấy thế?”

“Ba! Mẹ! Không phải con không cho. Công ty mỹ phẩm do con quản lý mấy năm nay, chuyên ngành mà con học đều có liên quan mật thiết đến công ty. Nếu giao nó cho chị thì chị có thể đảm nhiệm được không?” Tống Hân Nghiên cố nén lại uất ức trong lòng.

Tống Mỹ Như lắc cánh tay Đường Ngọc Linh làm nũng: “Ba mẹ, hay là thôi đi ạ! Em gái nói rất đúng, nghiệp vụ của con không bằng em, công ty vẫn nên để lại cho em ấy đi.”

“Mỹ Như!”

Đường Ngọc Linh đau lòng vỗ về tay cô ta, trong mắt ngập tràn nuông chiều: “Những thứ đó vốn là của con, con không cần ngại. Dù có ngại thì cũng nên là kẻ tham lam không biết xấu hổ nào đó kìa!”

“Ha!”

Cặp đôi mẹ hiền con thảo chọc vào mắt Tống Hân Nghiên phát đau, cô nở nụ cười chế giễu: “Vậy là ông nội không hề tỉnh dậy, đây chỉ là cái bẫy để mọi người lừa con tới đây thôi đúng không?”

Sắc mặt Tống Quốc Dũng càng lạnh đi: “Cô đang nói cái gì thế? Tôi muốn yêu cầu cô còn phải viện cớ hay sao?”

“Đúng là không cần cớ.” Trái tim Tống Hân Nghiên đã nguội như tro tàn, sắc mặt cô cương quyết: “Từ lúc mười lăm tuổi con đã bắt đầu giúp ông nội quản lý công ty. Công trạng của con với công ty mỹ phẩm tốt hơn bất kỳ công ty con nào khác của Tống Thị mà con đứng tên, con không thể để tâm huyết của con và ông nội như dã tràng xe cát được! Trừ phi ông nội đích thân muốn con ký, nếu không thì đừng hòng ai ép được con.”

“Chát!”

Tống Quốc Dũng tái xanh mặt mày, tát cho cô một bạt tai.

Tống Hân Nghiên không hề phòng bị, bất ngờ bị tát như vậy khiến cô nghiêng người sang bên, bổ nhào vào góc tường, trán bị va cái “bụp”, đập mạnh vào ngã rẽ.

Tiếng va đập đó khiến người nghe cũng phải sởn gáy.

Hoắc Tấn Trung tiến lên một bước, vươn tay ra định đỡ: “Hân Nghiên...”

Tống Mỹ Như vội tiến lên cản trước mặt anh ta: “Hân Nghiên, em không sao chứ?”

Tống Mỹ Như đỡ lấy Tống Hân Nghiên, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa lo lắng: “Ba, ba đừng trách Hân Nghiên. Là lỗi của con, con không nên trở về vào lúc này. Nếu về sớm hơn chút hoặc là sau khi ông nội đã tỉnh dậy, có lẽ sẽ không có sự việc như ngày hôm nay…”

Tống Quốc Dũng thở dài, thương tiếc cho con gái mình: “Mỹ Như, con đừng nghĩ ngợi nhiều, lúc nào con cũng lo nghĩ cho nó còn nó thì đối xử với con ra sao? Một đứa em gái lòng lang dạ sói không đáng để con phải quan tâm!”

Lòng lang dạ sói...

Ha! Ha ha!

Mắt Tống Hân Nghiên nổ đom đóm, đầu óc bỗng trống rỗng mất vài giây, tất cả mọi âm thanh đều có cảm giác thật gần nhưng lại rất ra.

Bị kích thích bởi cơn đau trên trán cùng mùi máu tanh trong miệng, cô dần dần tỉnh táo trở lại.

Cô nuốt máu trong miệng, cố chống lại từng cơn đau nhói trong dạ dày, lạnh lùng đẩy Tống Mỹ Như ra.

“Những thứ tôi có trong tay là những thứ mà tôi kiếm được từng ngày trong công ty, chẳng lấy không một đồng một cắc nào! Vẫn câu nói cũ, nếu các người muốn lấy thứ trong tay tôi thì nhanh chóng nghĩ cách chữa khỏi cho ông nội đi. Chờ khi ông tỉnh lại rồi, các người hãy bảo ông nội đích thân nói với tôi.”

Dưới danh nghĩa Tống Thị có hơn mười công ty, tuy ông nội phân chia cho ba người con trai nhưng mấy người anh em họ của cô đều không phải dạng vô dụng, trong bụng đều có chủ kiến riêng.

Cô không thể quản hết được chuyện gia đình của bác cả và chú ba, nhưng công ty mà ông nội đã giao cho thì cô nhất quyết phải bảo vệ cho đến cùng.

Ít nhất là trước khi ông nội tỉnh lại, cô tuyệt đối sẽ không thể thuận theo ý của những người này!

Tống Hân Nghiên xoay người đi vào thang máy.

Đường Ngọc Linh hung hãn: “Con nhỏ này! Nó lấy đâu ra bản mặt kiêu ngạo đó vậy!”

Tống Mỹ Như nhìn Hoắc Tấn Trung rồi thỏ thẻ nói: “Mẹ, mẹ đừng nói em như vậy...”

“Con đừng có quản, thứ nên thuộc về con, mẹ và ba nhất định phải đòi về cho con!”

...

Bãi đỗ xe bệnh viện.

Tống Hân Nghiên mở khóa xe từ xa, chuẩn bị lên xe.

“Cô Hân Nghiên.”

Từ sau khi Tống Mỹ Như trở về, Tống Hân Nghiên đã biến từ cô cả thành “cô Hân Nghiên”.

Cô nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu.

Là Cao Tùng Lâm, thư ký của Tống Quốc Dũng.

Tống Hân Nghiên khẽ nhếch môi gượng cười: “Thư ký Cao có việc gì không?”

Cao Tùng Lâm chỉ chỉ vào chìa khoá xe trong tay cô, lúng túng nói: “Sếp Tống bảo tôi tới để thu hồi lại chiếc xe này.”

Vẻ mặt anh ta vô cùng áy náy: “Cô Hân Nghiên, thật ngại quá, tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi. Chiếc xe này là do ông chủ mua cho cô lúc trước, quyền sở hữu thuộc về Tống Thị, đúng lúc cô cả cũng vừa ý với kiểu dáng này, cho nên...”

“Chiếc xe chỉ đáng giá có ba tỷ, Tống Mỹ Như cũng vừa ý chiếc như vậy cơ à?”

Tống Hân Nghiên nắm thật chặt cái chìa khóa xe, tức giận đến mức bật cười.

Miễn là đồ của cô, Tống Mỹ Như đều muốn cướp đoạt ư?

“Tôi xin lỗi, cô Hân Nghiên luôn rộng lượng, xin đừng làm khó tôi...” Cao Tùng Lâm lại nói.

“Được! Lấy đi!”

Dù thất vọng và khó chịu đến cùng cực, thế nhưng tâm trạng lại bình thản đến lạ.

Tống Hân Nghiên không muốn làm khó dễ một thư ký, cô đưa chìa khóa xe cho anh ta.

Cao Tùng Lâm thở phào nhẹ nhõm, vội nhận lấy chìa khóa, khóa xe lại rồi chạy về bệnh viện.

Tống Hân Nghiên chỉ có thể bắt taxi về nhà.

Về đến nhà họ Tống, vừa chuẩn bị vào cửa thì có vật gì đó từ trên lầu rơi xuống.

Cô lùi lại thật nhanh.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!