Thấy Tống Hân Nghiên sững sờ, Dạ Vũ Đình tưởng rằng cô đã rung động, trong lòng anh ta vui mừng khôn xiết, nói tiếp rằng: “Người anh sắp xếp để tìm bằng chứng đã tìm được chút manh mối rồi, tin anh đi, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi. Anh sẽ không từ bỏ, em cũng đừng từ bỏ có được không. Nếu như anh tìm được bằng chứng, Hân Nghiên, em cho anh thêm một cơ hội nữa nhé, để anh theo đuổi em một lần nữa, chúng ta sẽ lại ở bên nhau, không ly hôn có được không?”
Tống Hân Nghiên hoàn hồn, mỉm cười tự giễu: “Dạ Vũ Đình, anh không tìm được bằng chứng đâu.”
“Vì sao chứ!”
Bởi vì ngày hôm đó, cô ở cùng với Tưởng Tử Hàn.
Bằng chứng chính là thứ chứng minh cô ngoại tình trong hôn nhân.
Dù anh ta có thể tìm được bằng chứng thực sự thì thứ chứng minh được cũng chỉ là trên đầu mình mọc sừng mà thôi.
Tống Hân Nghiên dời ánh mắt khỏi đỉnh đầu anh ta, lạnh nhạt nói: “Với tình hình của chúng ta bây giờ, anh còn giúp tôi tìm bằng chứng khiến tôi rất cảm kích. Nhưng thực sự không cần đâu. Bởi vì anh có tìm thêm càng nhiều bằng chứng cũng không chứng minh được điều gì. Trừ khi có thể tìm được người giả mạo tôi trong video kia.”
Ánh mắt cô quay trở về khuôn mặt anh ta: “Dạ Vũ Đình, anh có thể nói cho tôi biết anh lấy đâu ra những video và ảnh Lưu Thái xuất hiện ở kho hải quan không?”
Ánh mắt Dạ Vũ Đình thoáng động: “Anh tìm người quay lén.”
Anh ta vội vàng nói: “Hân Nghiên, anh xin lỗi, không quay được những thứ có ích với em. Nhưng khi đó người của anh thực sự chỉ quay được Lưu Thái, không quay được người phụ nữ giả mạo em xuất hiện...”
Tống Hân Nghiên mỉm cười gật đầu: “Thế thì đúng thật là bất hạnh.”
Cô hít sâu một hơi rồi lại thở ra, giống như đang than thở: “Xem ra lần này thực sự không trốn được rồi.”
“Không đâu!” Dạ Vũ Đình thề thốt bảo đảm: “Nếu như người này đã tồn tại thì chắc chắn có thể tìm được.”
Trong mắt anh ta lóe lên vẻ âm u: “Nếu như thực sự không tồn tại, vậy thì tạo ra một người là được thôi.”
Tống Hân Nghiên nhướng mày lên, cười khẽ: “Xem ra anh vẫn không tin tưởng tôi à. Nhưng cũng không sao cả, hôm nay tới đây thôi, tôi đi trước...”
Cô đứng dậy.
Dạ Vũ Đình cũng vội vàng đứng dậy theo, giữ lấy Tống Hân Nghiên rồi nói: “Ý của anh là, nhỡ đâu người kia đeo mặt nạ hoặc là hóa trang gì đó thì sao?”
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Thực ra tôi cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng thật đáng tiếc, dưới máy quay có độ nét cao thì dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ cũng có thể nhìn ra được. Không thể làm giả được đâu, người phụ nữ kia và tôi quá giống nhau. Hơn nữa...”
Cô dừng lại: “Giả sử cho dù có khả năng này, nhưng không có bằng chứng thì đều là chuyện hoang đường.”
Ánh sáng trong mắt Dạ Vũ Đình tắt ngấm, anh ta cắn răng như thể vừa mới hạ quyết tâm: “Nếu như anh rửa oan được giúp em, vậy giao ước trước đây giữa chúng ta có còn tính không? Vĩnh viễn không ly hôn!”
Đầu lông mày Tống Hân Nghiên khẽ giật: “Anh chắc chắn chứ? Tới lúc đó giữa chúng ta thực sự chỉ còn lại giao dịch thôi! Nếu bây giờ ly hôn, sau này gặp mặt còn có thể làm bạn xã giao...”
Dạ Vũ Đình cười tự giễu buông tay ra, ngồi lại về chỗ.
“Em không có chút tình cảm nào với anh, dù cho anh có khóc lóc cầu xin, trái tim của em cũng không ở chỗ anh. Hân Nghiên, trước mặt em, anh hèn mọn đến như vậy, nhưng mà...”
Anh ta vuốt mặt: “Như vậy cũng tốt, ít nhất là không có quá nhiều mong đợi, nhưng em vẫn ở bên cạnh anh.”
Tống Hân Nghiên trầm ngâm, suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu: “Được.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người vừa kết thúc được một lúc, điện thoại của Dạ Vũ Đình đã đổ chuông.
Anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi nghe máy.
“Ừm... ừm... tôi về ngay đây.”
Cúp máy xong, anh ta đứng dậy: “Anh còn có việc phải làm. Hân Nghiên, em cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em thất vọng đâu.”
Nói xong liền rời đi luôn.
Tống Hân Nghiên ung dung ngồi lại về chỗ. Sau khi đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta biến mất khỏi quán cà phê, ánh mắt cô bỗng chốc trở nên sắc bén.
Cô cong môi thích thú.
Dạ Vũ Đình, nếu như chuyện này thực sự không liên quan tới anh, vậy thì điều gì khiến anh tự tin rằng chắc chắn có thể tìm được manh mối như vậy chứ?
Tống Hân Nghiên bắt đầu sắp xếp lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Những nhân viên có khí chất hoặc dáng người hoặc khuôn mặt tương tự nhau trong tầng làm việc của Dạ Khải Trạch, còn có mẹ con Nam Mặc Tầm, rồi cả người phụ nữ trong video, so với cô...
Ngoài vẻ bề ngoài ra, còn có những gì liên quan nữa?
Dạ Khải Trạch lúc ở nhà họ Dạ chẳng nói chuyện với cô được mấy câu, vì sao hôm nay lại cố ý gọi cô lên tầng, nói những chuyện trong quá khứ kia với cô?
Quá kì lạ...
Những chuyện này như một mớ hỗn độn trong đầu Tống Hân Nghiên.
Cô gõ tay theo nhịp lên mặt bàn, sau đó nhanh chóng từ bỏ.
Không nghĩ ra được thì tạm thời không nghĩ nữa, việc ưu tiên hàng đầu không chỉ có việc để Tưởng Tử Hàn tìm thấy bằng chứng, xóa bỏ nghi ngờ cho cô.
Mà chuyện càng quan trọng hơn là phải tìm được hung thủ thật sự!
Nghĩ đến đây, Tống Hân Nghiên thanh toán rồi lập tức đi ra khỏi quán cà phê.
Cô đeo khẩu trang đội mũ lên, đến một trung tâm thương mại.
Phía trước cách cô không xa chính là quầy hàng của PL.
Tống Hân Nghiên đang định đi vào liền nhìn thấy hai cô gái dừng lại ở trước mặt cô.
Cô gái A: “Sản phẩm của PL dùng thích lắm, chúng ta đi vào xem thử đi.”
“Thôi đừng đi.” Cô gái B kéo cô ấy lại: “Cậu không đọc tin tức à? Đợt trước có vụ nổ nhà máy kinh hoàng chính là ở nhà máy của PL đấy. Khi đó chết tận mấy người, mấy chục người bị thương. Nghe nói là tỉ lệ sản phẩm của bọn họ sai nên gây ra vụ nổ, sản phẩm như vậy mà cậu còn dám bôi lên mặt à?”
“Không... không khoa trương đến vậy chứ?”
“Có khoa trương hay không tớ không biết. Sản phẩm làm đẹp vốn là thứ tốt, nhưng do công ty dính tới mạng người sản xuất ra thì lúc dùng cứ cảm thấy sau lưng lạnh toát. Thôi bỏ đi, đi mau đi mau, cậu muốn mua thì để tớ đi chỗ khác ngắm cùng với cậu...”
Hai người họ nhanh chóng rời đi.
Bước chân của Tống Hân Nghiên cũng như bị đóng đinh lại vậy, khó có thể di chuyển về phía trước.
Sản phẩm mà mình vất vả nghiên cứu phát triển bị người khác nói tệ hại như vậy, trong lòng cô đã không biết phải nói là cảm giác gì nữa.
Đang lúc mất mát, cô chợt nhận được cuộc gọi của Cố Vũ Tùng.
“Cậu Cố, có chuyện gì à?”
“Ừm, chuyện rất quan trọng. Chị đang ở đâu? Tôi đi tìm chị.”
Tống Hân Nghiên đang định về nhà, liền nói: “Tới nhà tôi đi, tôi về ngay đây.”
....
Lúc Cố Vũ Tùng tới, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc vẫn còn đang giúp dì nấu thức ăn trong bếp.
Thức ăn vừa được đặt lên bàn thì chuông cửa đã vang lên.
Thấy Cố Vũ Tùng xách một giỏ hoa quả, Khương Thu Mộc sững sờ: “Cậu Cố, sao anh lại tới đây?”
Tống Hân Nghiên cười nói: “Tớ bảo anh ấy tới đây đấy.”
Cô đặt món ăn cuối cùng xuống: “Đúng lúc ăn cơm.”
Khương Thu Mộc thu lại vẻ kinh ngạc, mở cửa ra.
Cố Vũ Tùng lắc giỏ hoa quả trong tay: “Lô cherry tươi cuối cùng của New Zealand vừa được vận chuyển tới bằng đường hàng không, cố ý mang đến cho mọi người đấy.”
Bây giờ đã vào mùa xuân, cho dù là New Zealand thì cherry cũng đã dừng bán.
Vào lúc này còn có thể mua được loại tươi mới, chắc chắn là nuôi trồng đặc biệt.
Khương Thu Mộc cười khách sáo: “Thế thì ngại lắm.”
Cố Vũ Tùng tỏ vẻ dửng dưng: “Tôi cũng không biết là ai tặng, một tên đàn ông như tôi cũng không thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt này, để trong xe thì chiếm chỗ, đúng lúc qua đây nên tiện đường xách cho mọi người thôi.”