Người phụ nữ vén mái tóc dài đang xõa lên, dặn dò mấy người mặc đồ đen đằng sau cô ta chuyện gì đó.
Người mặc đồ đen nghe lệnh tản ra xung quanh, bắt đầu lấy thiết bị ra tăng áp suất cho dung dịch gốc.
Mà trong quá trình này, có vẻ người phụ nữ kia không vừa ý, còn cướp lấy dụng cụ trong tay một người đàn ông rồi tự mình làm...
Sắc mặt của cô ta, động tác của cô ta, thậm chí đến cả biểu cảm nhỏ như nhướng mày bĩu môi, đều được camera quay lại rõ ràng.
Mà những thứ này... hoàn toàn giống y hệt thói quen thường ngày của Tống Hân Nghiên!
Tống Hân Nghiên nhìn mà khiếp sợ, trong đầu vang lên hồi chuông báo động.
Không đợi video được chiếu hết, cô đã kích động nói: “Người trong đó không phải là tôi!”
“Không phải là cô thì là ai?” Cảnh sát thẩm vấn.
Tống Hân Nghiên không biết!
Cô lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: “Tôi không biết, nhưng đó tuyệt đối không phải là tôi, tôi chưa từng tới nơi đó!”
Lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng sợ.
Nhiều năm như vậy rồi, đã bị vu oan, nghi ngờ, hãm hại quá nhiều lần... Mỗi lần vì sự trong sạch của mình mà cô đều có thể không kiêu ngạo không xu nịnh, có thể đấu tranh bằng chứng cứ.
Nhưng lần này, trong lòng cô vô cùng hoảng loạn.
Cho dù là chính cô, nhìn thấy người tình nghi trong video này, cũng sẽ tưởng rằng đó đúng thật là mình!
Nếu không phải có thể chắc chắn bản thân tuyệt đối chưa từng tới nơi đó, chưa từng làm những việc đó, cô thực sự sẽ phải thừa nhận người phụ nữ trong video kia là chính cô.
Nhưng, tuyệt đối không phải!
Cảnh sát vỗ bàn, tức giận nói: “Đã là lúc này rồi mà cô còn giảo biện à! Tống Hân Nghiên, tốt nhất là cô hãy thành thật khai báo đi. Bây giờ chứng cứ đã xác thực rõ ràng như vậy, cô nói không phải là cô, vậy cô lấy bằng chứng ra để chứng minh đó không phải là cô đi. Nếu không thì cô đang không hợp tác xử lý vụ án, khi lập án và kết án thì tội sẽ thêm một bậc!”
Tuy rằng Tống Hân Nghiên rất hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?
Thân hình khuôn mặt giống cô thì cũng thôi đi, vì sao động tác của cô ta, tư thế đi đứng của cô ta, một cái nhíu mày một nụ cười, thậm chí đến cả khí chất cũng giống y hệt cô vậy?
Sao lại như thế chứ!
Tống Hân Nghiên thở hổn hển: “Tôi không có động cơ gì cả! Động cơ để tôi làm như vậy là gì?! Trên đời này đầy người trông giống nhau, chắc chắn là người khác hãm hại tôi. Tôi không có lý do gì để làm như vậy cả!”
Đúng thật là cảnh sát cũng không tra ra được động cơ.
Cuộc thẩm vấn lâm vào bế tắc.
Trong bất lực, bọn họ chỉ đành nhốt Tống Hân Nghiên vào phòng giam trong trại giam.
Tống Hân Nghiên nhìn mặt tường ẩm ướt xám xịt trước mặt, đúng thật là... một chuyến thăm lại chốn cũ mà.
Cô tuyệt vọng ngồi phịch xuống chiếc giường sắt.
Video vừa xem mang lại cho cô cú sốc quá lớn.
Rốt cuộc là ai, là ai dệt một tấm lướt kín kẽ như vậy, muốn dồn cô vào chỗ chết!
Sau khi Tống Hân Nghiên vào phòng giam xong vẫn luôn im lặng không nói lời nào, thất thần ngây ra đó, đến cả khi ba nữ nghi phạm khác trong phòng giam vây quanh cô cũng không phát hiện.
Da đầu đột nhiên đau đớn.
Tống Hân Nghiên giật nảy mình, hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện tóc của mình bị một nữ nghi phạm có sắc mặt hung dữ giật trong tay thật mạnh.
Cô bị ép ngẩng đầu lên.
Trong lòng vừa tăm tối vừa tuyệt vọng.
Đúng là một nơi tương tự, trải nghiệm tương tự mà.
Nhưng người đã từng trải qua cái chết, thì sao lại sợ hãi khi về thăm lại chốn xưa chứ!
Cô thể quay lại chốn nhân gian lần nữa, dù không phải là lệ quỷ thì cũng là người ở một nơi nào đó, tại một lúc nào đó có trái tim khiến người khác thấy sợ hãi còn hơn cả lệ quỷ.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nhìn ba người phụ nữ có bề ngoài hung dữ trước mặt.
So với người phụ nữ giống y hệt bản thân, nhìn mà tưởng như đang soi gương ở trong video kia, thì những nữ nghi phạm có bề ngoài hung dữ này đúng là chẳng đáng nhắc tới.
Chỉ là cô vừa mới vào đây.
Mà hình như có người đã sốt sắng nóng lòng muốn lấy mạng cô rồi.
Vu oan hãm hại còn muốn dồn cô vào chỗ chết?
Nỗi oan này, xem ra cô có muốn gánh cũng phải gánh, không muốn gánh cũng phải gánh rồi!
Nhưng thiệt thòi trước mắt thì cô tuyệt đối không thể chịu được!
...
Bệnh viện, trong phòng bệnh.
Sở Thu Khánh trên mặt đầy vết thương cắm kim truyền trên mu bàn tay, vẫn còn đang hôn mê.
Tưởng Tử Hàn, Cố Vũ Tùng cùng với một đám bác sĩ khoa cấp cứu suýt chút thì lấp đầy cả phòng bệnh.
Một bác sĩ phụ trách cầm bệnh án thấp giọng báo cáo bệnh tình: “Tuy nơi mà cô Sở ngã xuống khá cao, nhưng may mà không có vật gì nguy hiểm. Trên người cô ấy đa số cũng là vết trầy xước, ngất xỉu chỉ là do sợ hãi, lúc lăn xuống đầu cũng bị ba đập một chút nên chấn động não nhẹ. Tổng thể mà nói không có gì đáng ngại, sau khi tỉnh dậy nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏe thôi.”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, hiển nhiên không quá hài lòng trước kết quả này.
Anh lạnh lùng nhìn sang Cố Vũ Tùng.
Cố Vũ Tùng bị anh nhìn mà run lên, vội vàng giải thích: “Sau khi biết được xảy ra chuyện, bọn em lập tức cố gắng tìm kiếm và cứu hộ, chỉ là khi tìm thấy cô Sở thì cô ấy đã ngã xuống rồi, bất tỉnh nhân sự như bây giờ. Em chỉ đành đưa người về trước rồi mới cứu...”
Đầu lông mày Tưởng Tử Hàn nhíu chặt lại, khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt lúc này càng thêm không còn huyết sắc.
Anh vừa mới bị đau đầu, Cố Vũ Tùng sợ sẽ kích động tới cảm xúc của anh, vừa nói tiếp vừa an ủi: “Anh yên tâm, hai người Thần Nam và Minh Hạo vẫn đang theo dõi bên phía cảnh sát, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được dì thôi. Chỉ là cái xe đưa dì đi không có biển số, chắc là đã chuẩn bị đầy đủ rồi, có lẽ tìm hơi khó.”.
Truyện đề cử: Chứng Bệnh
Tưởng Tử Hàn sợ ảnh hưởng Sở Thu Khánh nghỉ ngơi, lùi ra khỏi giường bệnh dặn bác sĩ: “Trông coi cẩn thận.”
Cố Vũ Tùng vội vàng đi theo, nói ra manh mối mà mình biết: “Ngoài ra còn có tài xế phải chịu một dao, cũng đang ở trong bệnh viện. Nhưng có lẽ mục tiêu của đám cướp là dì và cô Sở, cho nên không ra tay nặng với tài xế. Chỉ có là bị dọa sợ, lúc này vẫn chưa hoàn hồn lại được. Ban nãy Minh Hạo gửi tin tức tới, bên phía cảnh sát đã phán đoán thông qua kiểm tra camera hành trình, kết hợp với cảnh tượng quay được, phán đoán sơ bộ là một vụ cướp tống tiền...”
Nói đến đây, anh ta dừng lại, nghi hoặc nhíu mày lại: “Nhưng kì lạ là, tới tận bây giờ vẫn không có cuộc gọi đòi tiền của đám cướp.”
Ngay lúc biết được xảy ra chuyện, điện thoại của Tưởng Tử Hàn và Lịch Viên đều được trực nghe.
Nhưng lâu như vậy rồi, đừng nói là cuộc gọi, đến cả một tin nhắn rác cũng không thấy gửi tới.
Yên lặng tới kỳ lạ.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn đã không thể dùng từ âm u khó coi để hình dung nữa, phải nói là bão giông ập tới.
Đang trong lúc bực bội, điện thoại anh chợt đổ chuông.
Bọn họ vừa nói đến điện thoại là điện thoại liền đổ chuông.
Mặt Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đều lập tức biến sắc, nhìn nhau rồi vội vàng lấy điện thoại ra.
Là John.
Hai người đang căng thẳng không diễn tả được sự thất vọng.
Tưởng Tử Hàn cáu kỉnh thẳng tay ấn cúp máy luôn.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Hai người còn chưa thở lại thì điện thoại của Cố Vũ Tùng lại đổ chuông.
Vẫn là John.
Cố Vũ Tùng nhìn Tưởng Tử Hàn một cái, sờ mũi nói: “Có thể anh ta có chuyện gấp, em nghe máy rồi quay lại.”
Sau đó liền vội vàng cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh: “Có chuyện gì gấp vậy, anh có biết bây giờ là lúc...”
“Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện rồi!”
John không đợi anh ta nói xong đã trầm giọng cất lời.
Cố Vũ Tùng sững sờ: “Chuyện gì vậy?”
John giải thích toàn bộ câu chuyện trong một vài câu.
Cố Vũ Tùng hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, cau mày nói khẳng định: “Chuyện này dù là ai thì cũng không thể là cô ấy! Điều này Cố Vũ Tùng tôi có thể dùng nhân cách để bảo đảm với anh. Hơn nữa, vì sao cô ấy phải làm như vậy? Hủy hoại PL thì có lợi gì với cô ấy chứ? Nói khó nghe chút thì là trước đây cô ấy làm việc ở chỗ anh, lúc rời đi cũng là hợp tác vui vẻ rời đi yên bình, có động cơ gì chứ!”