Ngày hôm sau.
Sau khi Tưởng Tử Hàn rời đi, Tống Hân Nghiên đưa Tưởng Minh Trúc đến trường mẫu giáo rồi lập tức đi học.
Tại văn phòng giáo sư.
Giáo sư Dương đẩy một bài luận văn đến trước mặt Tống Hân Nghiên: “Cô đã đọc bản thảo đầu tiên của luận án này rồi, khung sườn và dàn ý đều ổn, chỉ là thiếu chút số liệu thí nghiệm thôi.”
Bà ôn hòa nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêm túc hỏi: “Hân Nghiên, em nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn làm dự án này ư? Làm trắng có thể sẽ khó hơn việc loại bỏ nếp nhăn nhiều đấy.”
“Lời cô nói em đều hiểu, cho nên với luận văn của em, nhìn bề ngoài là nghiên cứu sản phẩm làm trắng nhưng bản chất của nó là vận động phụ nữ đừng nên theo đuổi việc làm trắng da quá mức, làn da khỏe mạnh tự nhiên mới là màu sắc đẹp nhất.”
Cô rút ra một trang trong bài luận văn trước mặt giáo sư rồi nói: “Sản phẩm mới của em chủ yếu là thông qua việc tái tạo lại bên trong kết hợp với nuôi dưỡng bên ngoài để đạt được trạng thái màu da tốt, khiến cho làn da trở nên trắng trẻo xinh đẹp chứ không phải mù quáng theo đuổi việc làm trắng nhờ tác dụng của thuốc và các sản phẩm chăm sóc da.”
“Quả nhiên là cô không nhìn lầm em.”
Giáo sư Dương tán thưởng cười nói: “Trước kia cô hướng dẫn mấy cô cậu đàn anh đàn chị của em, vì để theo đuổi thành công mà lòe thiên hạ, ngày nào cũng hô hào nào là sau một tháng là trắng lên mấy tông, rồi nửa tháng là phát huy thần hiệu xóa nhăn. Mặc dù thật sự có hiệu quả, nhưng cũng vi phạm phép tắc tự nhiên. Chăm sóc kết hợp với khỏe mạnh mới là hướng đi đáng để nghiên cứu nhất trong tương lai.”
Tống Hân Nghiên vui vẻ chớp chớp mắt: “Cô đừng có khen em như vậy mà, các anh chị đi trước sẽ ghen tị mất. Thật ra thì cũng bởi vì em không có trình độ và sự tự tin đó nên mới đi tắt đón đầu, chọn một đề tài như vậy.”
Giáo sư Dương cưng chiều dùng bút gõ vào đầu cô, ném một cái chìa khóa qua rồi nói: “Đây là phòng thí nghiệm mà cô đã nhờ người dành riêng cho em, một mình em chắc cũng rất lu bu nên cô đã tìm cho em hai sinh viên đại học ưu tú đến để hỗ trợ em. Hai cô cậu này thông minh cần cù, nhân phẩm cũng không tệ, đây là thông tin về bọn họ, dùng hay không là quyết định ở em.”
Hai sinh viên đại học gồm có một nam và một nữ, là hai sinh viên hàng đầu mà giáo sư dẫn dắt lần này.
Tống Hân Nghiên cảm động.
Giáo sư biết cô một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Do dự một lúc, cô nhận lấy tài liệu: “Cám ơn cô ạ.”
…
thủ đô.
Tưởng Tử Hàn vừa đi ra khỏi nhà ga, một chiếc Rolls-Royce đã dừng lại ngay trước mặt.
Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi cung kính nói: “Cậu chủ, bà chủ biết cậu trở về nên đã đặc biệt phái tôi đến đón cậu.”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày.
Tài xế lập tức nói thêm: “Bà chủ biết cậu không muốn về nhà nên đã đặc biệt sắp xếp gặp mặt ở khách sạn. Cậu chủ, mời cậu lên xe ạ.”
Cửa xe được mở ra, tài xế cung kính đứng một bên.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn không vui, nhưng cuối cùng vẫn ngồi lên xe.
Khách sạn Fitt, phòng VIP.
Lúc Tưởng Tử Hàn đẩy cửa đi vào, Mộ Kiều Dung đã đang ngồi chờ anh rồi.
Bà mặc mẫu áo dệt kim mới của Gucci, vì được chăm sóc rất tốt nên dù đã năm mươi nhưng thoạt nhìn bà ấy chỉ hơn ba mươi tuổi, nhã nhặn thướt tha.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn hờ hững, ngồi xuống đối diện rồi nói: “Chào mẹ ạ.”
Khóe môi mỉm cười của Mộ Kiều Dung khẽ thu lại, bà lấy một xấp ảnh từ trong túi ra: “Con không định giải thích gì với mẹ à?”
Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn một cái, nhân vật chính bên trong bức ảnh là Tống Hân Nghiên, nhưng mỗi một tấm đều có anh ở bên cạnh cô.
Đều là hai người, hoặc là cùng đi một chiếc xe hơi, hoặc là cùng ăn tối tại một bàn.
Mà bức ảnh trên cùng lại chính là hình ảnh mà cả hai mới vừa đi ra từ trong ủy ban.
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mộ Kiều Dung nói: “Con không có gì để giải thích cả, như mẹ thấy cả đấy.”
Ý cười trên mặt Mộ Kiều Dung hoàn toàn không duy trì nổi nữa.
“Tử Hàn!”
Giọng điệu của bà nghiêm khắc: “Con đã quên mình đang ở trong hoàn cảnh nào rồi sao? Con kết hôn với một người phụ nữ như vậy thì có thể giúp đỡ được gì cho bản thân mình hả! Con nhìn mấy anh em tốt của con đi, có ai mà không tranh biểu hiện, ai mà không tìm một cô vợ có thể giúp ích được cho mình chứ? Con không thể vì giận dỗi mà tùy tiện tìm một người cho có như thế được!”
Mộ Kiều Dung nhìn con trai rồi nghiêm túc nói: “Mẹ không đồng ý con ở bên người phụ nữ này!”
“Bọn con đã kết hôn rồi.”
“Vậy thì ly hôn đi!”
Mộ Kiều Dung lạnh giọng nói: “Người phụ nữ tên là Tống Hân Nghiên này vốn dĩ chẳng phải loại tốt lành gì!”
Rồi lại ném một xấp ảnh ra.
“Tự con nhìn cho kỹ chút đi, người phụ nữ vết nhơ đầy rẫy, không biết tự trọng như vậy, cũng không biết đã thay bao nhiêu tên đàn ông bên cạnh rồi, có tư cách gì trở thành vợ của con, trở thành mẹ của Minh Trúc hả?”
Sau khi thở một hơi dài, bà lại trầm giọng nói thêm: “Số này vẫn chỉ là đàn ông ở trường của cô ta thôi, ở bên ngoài thì không biết có bao nhiêu nữa!”
Tưởng Tử Hàn cầm mấy tấm ảnh lên, dửng dưng lật xem.
Trong ảnh, Tống Hân Nghiên cùng một người đàn ông đang kề vai sát cánh, có tấm cười, có tấm đùa giỡn đến là vui vẻ.
Từ bối cảnh và trang phục, có thể nhìn ra đây là cô khi còn học đại học.
Trên vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng Tử Hàn thoáng vụt qua nét không vui, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại.
“Mẹ, con hi vọng chuyện như vậy chỉ có lần này thôi, không có lần sau. Tưởng Tử Hàn con muốn thứ gì thì con sẽ tự mình ra sức, không cần phải dựa vào một người phụ nữ để leo lên.”
Anh ném ảnh lên bàn rồi nói: “Trước đây Tống Hân Nghiên là người thế nào, con không muốn biết, cũng không liên quan gì đến con. Tất cả những gì con biết bây giờ là cô ấy là vợ con. Con cưới cô ấy là vì con quan tâm đến cô ấy. Sau này, dù chúng con có không ở bên nhau nữa thì đó cũng là do cảm thấy không thích hợp, chứ tuyệt đối không có liên quan đến lợi ích.”
Mộ Kiều Dung biết tính tình của con trai nên cũng không cứng rắn chống đối nữa.
Bà thở dài rồi dịu dàng nói: “Đã như vậy rồi mà con còn có thể nghĩ thông suốt thì người làm mẹ như mẹ đây còn nói cái gì được nữa? Thôi bỏ đi, con vui vẻ là được. Tử Hàn, là mẹ vô dụng, để cho con phải gánh cái danh con riêng mà chịu hết oan ức, nhưng chúng ta đã kiên trì lâu như vậy rồi, mẹ thật sự không hy vọng con sẽ mắc sai lầm ngay tại thời điểm quan trọng, làm ra chuyện khiến mình phải hối hận về sau. Con có hiểu lòng mẹ không?”
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn sâu thẳm, cảm xúc cuồn cuộn: “Con chưa từng quan tâm đến chuyện trong quá khứ. Thân phận như thế nào cũng không liên quan đến năng lực. Mẹ yên tâm, con sẽ không chịu thua đâu.”
Cuối cùng Mộ Kiều Dung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà vẫn tin vào khả năng của con trai mình.
Và bà cũng tin rằng sau này con trai mình sẽ tìm được người phụ nữ thích hợp hơn.
“Thôi, không đề cập đến những chuyện không vui này nữa, trở về rồi cùng mẹ ăn một bữa cơm đi.”
…
Đúng giờ, Tống Hân Nghiên đến trường mẫu giáo đón Tưởng Minh Trúc.
Vừa mới đón cô bé xong thì điện thoại reo lên.
Là Tống Quốc Dũng!
Tống Hân Nghiên nhíu mày, do dự một lúc rồi mới bắt máy: “Có chuyện gì?”
Giọng Tống Quốc Dũng không chút gợn sóng: “Khi nào cô về công ty bàn giao?”
Mi tâm Tống Hân Nghiên càng nhíu chặt hơn, trong mắt bắt đầu xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi đã ký hợp đồng rồi, thủ tục cần làm cũng đã xong xuôi, bây giờ tôi và công ty của ông không còn một chút quan hệ nào cả, còn bàn giao cái gì nữa?”
Tống Quốc Dũng cười khẩy: “Cô còn nhớ hợp đồng là tốt rồi, giấy trắng mực đen, trên đó có viết rõ ràng, cô không chỉ phải để lại những thứ của công ty mà tất cả những nghiên cứu trước đây của cô thuộc về công ty dù chỉ một cái cũng không thể mang đi. Còn cả dự án trong tay cô nữa, những thứ đó cũng là của “Nghiên Mị”, cô đều phải giao ra rõ ràng. Nể tình ba con nên tôi tốt bụng nhắc nhở cô, Tống Hân Nghiên, từ lúc cô ký tên, cô đã không thể tiếp tục làm trong ngành trang điểm, chăm sóc da và các nghề nghiệp liên quan nữa rồi…”
Trái tim Tống Hân Nghiên lạnh như tro tàn, cơn tức giận trào dâng như sóng cuộn gió gào.
“Tống Quốc Dũng, ngày đó khi ký hợp đồng, mỗi một cái tôi đều đã xem qua, hoàn toàn không có nội dung như ông nói. Nếu thật sự có điều khoản ngang ngược như vậy thì tôi cũng không thể nào ký được.”
Nói rồi, cô định cúp máy.
“Tống Hân Nghiên!”