Tống Hân Nghiên vội vã lau nước mắt, cười nói: “Là do… lâu rồi không được ăn đồ ngọt thế này nên nhất thời không nhịn được.”
Tuy lời nói rất bình thường nhưng lại thấp thoáng vẻ đau thương.
Đôi mắt của Khương Thu Mộc cũng đỏ theo.
Cô ấy ôm lấy cô bạn thân, xúc động nói: “Cậu còn nhớ tiệm bánh ngọt gần trường cấp ba hồi đó của chúng ta không? Lúc trước chúng ta thường xuyên đến đó, có món mới ra lò là vội vàng mua ngay một phần trước tiên. Nhưng dù món mới có ngon đến đâu, món bánh ngọt chúng ta thích nhất trong tất cả loại bánh vẫn là bánh Mousse vị nguyên bản. Cậu còn nhớ lời cậu đã nói lúc ấy không?”
Tống Hân Nghiên cũng chìm vào hồi ức, phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra: “Tớ nói sau này muốn mở một tiệm bánh ngọt, mời đầu bếp bánh ngọt giỏi nhất làm cho hai chúng ta ăn…”
Khương Thu Mộc nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Chờ công việc của chúng ta ổn định, tớ sẽ thu xếp mở tiệm bánh ngọt!”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc: “Cậu làm thật đấy à? Khi đó chúng ta đều không hiểu chuyện, tớ cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Bây giờ trưởng thành rồi nên cũng hiếm khi ăn những thứ này. Hơn nữa vì sức khỏe, vẫn nên bớt ăn ngọt bớt ăn đường lại đi…”
“Chị đây còn trẻ lắm, đợi sau này già rồi ăn kiêng gì đó sau vẫn chưa muộn.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô lại không thể phản bác.
Hai người cười đùa một trận, tâm trạng nặng nề vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi.
Tống Hân Nghiên cảm thán: “Cách dời sự chú ý này của cậu phèn quá đấy, nhưng lại rất có tác dụng. Thật ra vừa rồi tớ chỉ cảm thấy xót xa thôi chứ cũng không đau lòng thật sự. Nhưng mà nghĩ lại, dù tớ thật sự tìm thấy con của mình thì đứa trẻ có trở lại bên cạnh tớ hay không lại là một chuyện khác. Bây giờ nghĩ những thứ này thì xa vời quá, thật ra tớ không đau lòng, chỉ hơi xúc động chút thôi.”
Khương Thu Mộc đút chè trôi nước vào trong miệng, ậm ờ an ủi: “Tớ hiểu mà. Nhưng xúc động nhất thời của cậu đúng là hơi buồn lo vô cớ đấy. Con nhà người ta còn thích cậu như vậy chứ nói gì đến con ruột của cậu, chắc chắn sẽ thích người mẹ là cậu hơn! Mắt nhìn của Minh Trúc và Minh Triết đều tốt lắm, cậu đừng suy nghĩ lung tung.”
Cô ấy nuốt chè trong miệng xuống rồi nói tiếp: “Trước kia tớ luôn cảm thấy con nít rất phiền phức, thậm chí còn có lần âm thầm thề tuyệt đối không có con trước ba mươi tuổi. Nhưng kể từ khi biết hai đứa nhóc này, tớ cũng muốn có con. Thậm chí tớ còn từng ước rằng sau này sẽ có con với anh của cậu…”
Lúc cô ấy nói đến đây, trong đầu đã xuất hiện hình ảnh con cái nô đùa vòng quanh, người chồng yêu thương, cả nhà náo loạn hết cả lên nhưng lại vô cùng ngọt ngào.
Tống Hân Nghiên đặt thìa xuống rồi nhắc nhở: “Vậy cậu phải tranh thủ nắm bắt cơ hội đi. Hoa nở hái được là phải hái liền tay, nếu cậu không nỡ xuống tay, bên ngoài vẫn còn nhiều người muốn xuống tay với anh tớ lắm đấy…”
Khương Thu Mộc lập tức bị Tống Hân Nghiên kéo về hiện thực.
Vẻ mặt say mê và ước ao biến mất, bỗng có chút thất vọng ủ dột.
“Anh cậu là nam thần của tớ, trong mắt tớ, anh ấy là người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể khinh nhờn. Tớ tỏ tình với anh ấy là vấy bẩn anh ấy…”
Cô ấy nhìn sang cô bạn thân, thấy vẻ mặt của cô cũng đang ngẩn ngơ, cảm xúc nặng nề.
Khương Thu Mộc hỏi: “Cậu thì sao? Bây giờ Tưởng Tử Hàn đã thành thế này rồi, nếu anh ta vĩnh viễn không tốt lên, cậu sẽ thế nào?”
Tống Hân Nghiên miễn cưỡng nhếch môi: “Chẳng thế nào cả. Nếu thật sự như vậy thì tớ sẽ cố gắng quên anh ấy, sau đó bắt đầu lại một lần nữa.”
Khương Thu Mộc thầm than thở, nếu cậu làm được thì đã làm ngay từ khoảnh khắc bị Tưởng Tử Hàn bỏ rơi khi nhận lầm người rồi.
Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Nhưng như bây giờ cũng rất tốt. Có đôi khi tớ thật sự hy vọng anh ấy đừng bao giờ nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Giữa tớ và anh ấy vẫn luôn ngăn cách bởi một sinh mạng nhỏ, một đứa trẻ mất mạng vì mẹ của nó. Mặc dù tớ lựa chọn tha thứ và buông bỏ, nhưng đó là sự thật, vết thương đã kết vảy ở trong lòng và để lại sẹo rồi. Tuy không nhắc đến, nhưng cũng chỉ là cố tình quên mà thôi. Nếu chúng tớ muốn quay về bên nhau một lần nữa, thật ra còn khó hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ.”
Ít nhất, cô không thể thật sự làm ngơ Mộ Kiều Dung.
Còn Tưởng Tử Hàn cũng sẽ không thể thật sự bỏ mặc mẹ ruột của anh mà chẳng chăm sóc.
Một người đàn ông cả đời bị kẹt trong mâu thuẫn không thể giải hòa giữa người vợ yêu quý và mẹ ruột, một hai ngày anh có thể giải quyết ổn thỏa đôi bên, một hai năm cũng có thể, nhưng mười năm rồi hai mươi năm thì sao?
Cuối cùng sẽ có ngày, sự nặng nề này sẽ mài mòn hết tất cả kiên nhẫn và tình yêu của anh.
Tới lúc đó, nhìn lại sự kiên trì hiện giờ của cô, có phải trông quá nực cười hay không?
“Thôi được rồi được rồi.” Khương Thu Mộc vội vàng ôm lấy Tống Hân Nghiên rồi an ủi: “Chuyện sau này thì để sau này nói, cậu đừng suy nghĩ lung tung, cứ tùy duyên đi.”
Tống Hân Nghiên hít cái mũi đã cay sè, rầu rĩ gật đầu.
Cảm xúc mất khống chế của hai người đều đã nguôi ngoai lại.
Khương Thu Mộc bỗng nghĩ đến Sở Thu Khánh, vội hỏi: “Đúng rồi, chuyện Sở Thu Khánh bắt cóc cậu lúc trước, cậu định bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Khi đó cô ta bị cảnh sát truy bắt nên mới trốn ra nước ngoài. Bây giờ cô ta quay về rồi, cậu có nhiều cách để dạy dỗ cô ta lắm.”
Lúc cô ấy nói đến đây lại bỗng thấy vừa mất mát vừa tức giận, buồn bực nói: “Tưởng Tử Hàn đã tuyên bố kết hôn với cô ta, chắc chắn đã quên mất chuyện này rồi, cho nên anh ta sẽ không dạy dỗ cô ta thay cậu đâu. Nhưng chúng ta thì không thể tha thứ cho cô ta như vậy được!”
Tống Hân Nghiên dửng dưng ăn chè trôi nước trong chén: “Yên tâm, tớ vẫn nhớ kỹ lắm. Suýt nữa tớ đã mất cả mạng, đâu quên dễ dàng thế được!”
Sau khi uống xong hớp canh cuối cùng, cô đặt chén xuống, hờ hững nói: “Nhưng mà bây giờ không phải là cơ hội tốt để tính sổ, trước mắt tớ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian tính toán món nợ nhỏ với cô ta. Tin tớ đi, không lâu nữa tớ sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, tính toán rõ ràng với cô ta không sót một cọng lông!”
Đầu ngón tay cầm thìa đã biến thành trắng xanh, Tống Hân Nghiên cắn răng: “Không tính toán đến mức cô ta da tróc thịt bong, tớ tuyệt đối không từ bỏ!”
“Cừ lắm!”
Khương Thu Mộc bưng chén lên, chạm vào cái chén trống rỗng của Tống Hân Nghiên như thể cụng ly: “Dù có thế nào thì bây giờ đã qua năm mới rồi, chúng ta đều phải cố gắng lên! Dạy dỗ mấy kẻ hèn hạ trước rồi cố gắng làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn! Cạn chén!”
Nói xong liền hào sảng uống cạn sạch canh trong chén.
Thấy vậy, Tống Hân Nghiên buồn cười không ngừng.
…
Tết Nguyên tiêu qua đi là lại phải đi làm bình thường.
Ngày hôm đó, Tống Hân Nghiên vừa vào công ty, em gái ở quầy lễ tân đã đưa một bưu kiện cho cô.
“Cái gì thế này?” Tống Hân Nghiên vừa đi đến thang máy vừa mở bưu kiện.
Bên trong là một túi zip trong suốt và một tấm card nhỏ.
Trong túi zip chứa một nhúm tóc mềm, trên tấm card nhỏ viết một dòng chữ nghiêng ngả, viết nguệch ngoạc xấu đến nỗi khiến người ta thấy lạ mắt.
Tống Hân Nghiên vừa nhìn đã biết ngay là kiệt tác của Tưởng Minh Trúc.
Cô cố gắng đọc dò từng chữ một.
“Con lấy tóc của Tưởng Minh Triết giúp mẹ rồi nhá.”
Cô bé cách ra một dòng rồi lại viết tiếp: “Mặc dù nghĩ đến việc nếu Tưởng Minh Triết là con ruột của mẹ thì có lẽ con sẽ ghen tỵ lắm. Nhưng chắc chắn mẹ sẽ rất vui khi tìm thấy con của mình. Nghĩ tới đó là con lại thấy mình có thể đón nhận được, cũng cảm thấy đã thỏa mãn lắm rồi.”
Giọng điệu không cam lòng cùng với niềm vui nho nhỏ âm thầm dường như muốn bay ra khỏi trang giấy.
Tống Hân Nghiên cảm động không thể kiềm chế nổi, đôi mắt đỏ hoe.
Mặc dù lúc ba người gặp nhau cô còn chưa kịp nói gì, nhưng cô bé tinh ranh này đã đoán ra tất cả.
Tống Hân Nghiên vội vàng cất đồ đi, lúc này mới liên hệ với Tống Dương Minh: “Anh à, em muốn nhờ anh một chuyện…”