Đường Ngọc Linh nguýt mắt, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, thấp giọng nói: “Mẹ biết ngay mà, rõ ràng là không có việc gì thì sẽ không đến cửa. Nó trở về chắc chắn là không có chuyện gì tốt.”
Bà ta vừa nói xong đã bị Tống Quốc Dũng ngồi bên cạnh đạp lên chân.
Đường Ngọc Linh trừng mắt nhìn chồng mình.
Tống Quốc Dũng cười vui vẻ nói: “Có gì con cứ nói đi. Nhưng con cũng biết đấy, ba của con cũng chẳng có triển vọng gì đâu, chuyện con muốn biết, ba không chắc có thể trả lời được.”
“Chuyện này, trừ hai người ra không ai rõ ràng hơn.”
Tống Dương Minh nhìn chằm chằm vào ba mẹ mình, hỏi không cần suy nghĩ: “Chuyện liên quan tới ba mẹ ruột Hân Nghiên, rốt cuộc hai người biết được bao nhiêu?”
Đường Ngọc Linh bị nước trà làm bỏng tay.
Tống Quốc Dũng thì hoàn toàn ngỡ ngàng: “Đã nói Hân Nghiên là ông nội bọn con ôm về rồi mà, làm sao ba mẹ biết được.”
Đường Ngọc Linh bình tĩnh lại, cơ thể và tinh thần đang né tránh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng… Đúng vậy. Ba mẹ không biết gì hết.”
Ánh mắt của Tống Dương Minh dừng trên người mẹ mình.
Nếu như ánh mắt của bà ta không né tránh thì có lẽ anh ấy sẽ tin.
“Mẹ!” Tống Dương Minh nhíu mày, giọng nói nghiêm túc.
Đường Ngọc Linh bị anh ấy dọa đến mức tay run lên, chỉ có thể dùng tức giận để che giấu sự chột dạ: “Con kêu cái gì mà kêu, rốt cuộc ai mới là mẹ con? Không biết là không biết.”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Bà thật sự không biết, hay là không muốn nói? Hay là tôi đã giao lại công ty, bây giờ trong tay tôi không còn thứ gì đáng giá để bà dùng bí mật này làm lợi thế để uy hiếp rồi?”
“Tao không biết mày đang nói cái gì cả!” Đường Ngọc Linh mạnh miệng.
“Còn nhớ bà đã nói gì lúc xin tôi cho Tống Mỹ Như một công ty không?? Tống Hân Nghiên nhìn bà ta, thuật lại không sót một chữ: “Bà nói ‘Chỉ cần con cho Mỹ Như một công ty, để con bé có thể sống yên ổn, mẹ sẽ lập tức đưa con đi gặp mẹ ruột của con’. Tôi không bao giờ hy vọng bà biết tung tích của bọn họ, nhưng bà có thể uy hiếp tôi như vậy, chắc bà cũng biết chút gì đó.”
“Mẹ.” Tống Dương Minh nén giận hỏi: “Đến bây giờ mẹ còn muốn giấu giếm chuyện gì nữa? Chẳng lẽ mẹ cũng muốn giống cô, cấu kết với bà ta làm chuyện xấu ư? Mẹ có biết bây giờ bà ta đáng sợ và nham hiểm thế nào không? Có biết bà ta đã làm bao nhiêu chuyện ác không?”
Bây giờ Tống Dương Minh đang là người đứng đầu nhà họ Tống, cũng là chỗ dựa vững chắc của Đường Ngọc Linh trong cái nhà này.
Thấy con trai thật sự tức giận, bà ta chột dạ cúi đầu, không nói gì nữa.
Tống Quốc Dũng liếc nhìn bà vợ vô dụng của mình, đứng ra nghiêm mặt quát con trai: “Tống Dương Minh!”
Ông ta nghiêm nghị nói: “Con đang nói gì vậy, Tống Thanh Hoa có không đúng thế nào thì bà ấy cũng là cô của con!”
Tống Dương Minh cười mỉa, nếu như cô của mình thật sự là quân bán nước, vậy thì không cần cũng được!
Anh ấy khinh thường nói: “Ba coi bà ta là em gái, nhưng bà ta lại không nhận ba là anh trai. Ba, mẹ, chúng ta đều bị bà ta lợi dụng.”
Trên mặt Tống Quốc Dũng lộ vẻ khó hiểu.
Đường Ngọc Linh cũng đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn con trai: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Dương Minh cũng không định nói nhiều với bọn họ.
Anh ấy chỉ nói: “Ba mẹ nói hết những chuyện hai người biết ra giúp con, biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, không được giấu giếm một chút nào. Nếu không, hai người cứ coi như cái nhà này không có đứa con trai là con, sau này con cũng không đặt chân đến nhà họ Tống một bước nào nữa!”
Anh ấy là quân nhân, cho dù đã giải ngũ thì vẫn là quân nhân.
Ba mẹ nhận Tống Thanh Hoa, anh ấy không có quyền ngăn cản, cũng không có quyền can thiệp.
Nhưng anh ấy có thể lựa chọn lập trường của mình, làm chủ hành vi của mình.
Tống Dương Minh nói xong liền kéo Tống Hân Nghiên đứng dậy: “Hân Nghiên, chúng ta đi thôi.”
Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh đều bị dọa sợ.
Tương lai của nhà họ Tống và cuộc sống giàu có của bọn họ bây giờ đều đến từ con trai. Con trai đi rồi, nửa đời sau của bọn họ phải sống sao?
Khoảng thời gian khổ sở lúc Tống Hân Nghiên chặt đứt mọi đường sống của nhà họ Tống vẫn còn rõ một một trước mắt, bọn họ kiên quyết không thể giẫm lên vết xe đổ được!
Tống Quốc Dũng tức giận chất vấn Đường Ngọc Linh: “Rốt cuộc bà biết được cái gì? Ngay cả con trai của mình cũng không thể nói sao?”
“Tôi…”
Tống Quốc Dũng lạnh lùng ngắt lời: “Tôi không muốn nghe bà ngụy biện, nói hết những gì bà biết cho Dương Minh đi.”
Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên dừng bước, từ trên cao nhìn xuống Đường Ngọc Linh.
Đường Ngọc Linh tức giận không thôi, bà ta nghiến răng, căm hận nói: “Tôi chỉ là một người ngoài ở nhà họ Tống các người, tôi có thể biết được bao nhiêu? Chẳng qua là năm đó nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Tống Thanh Hoa và ba anh thôi.”
Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên liếc nhìn nhau, vội hỏi: “Cô và ông nội đã nói gì?”
Biết không giấu diếm được nữa, Đường Ngọc Linh đành thở dài, hồi tưởng nói: “Cụ thể thì mẹ cũng không biết, lúc mẹ nghe được thì cuộc nói chuyện của bọn họ đã gần kết thúc rồi. Hình như là Tống Thanh Hoa làm chuyện gì đó rồi bị ông cụ phát hiện. Chuyện này chọc giận ông cụ, ông ấy gọi Tống Thanh Hoa vào phòng, tức giận trách mắng cô ta.”
Tống Hân Nghiên vội nói: “Bà suy nghĩ thật kỹ đi, rốt cuộc là chuyện gì.”
“Đã nói tôi không nghe thấy rồi mà.”
Đường Ngọc Linh không nhịn được nói: “Hôm đó tôi đi ngang qua thư phòng, tiếng cãi vã của bọn họ truyền ra, tôi liền lặng lẽ đẩy khe cửa ra, nhìn lén một chút. Lúc đó Tống Thanh Hoa đang quỳ trên đất, khóc lóc van xin, lấy cái chết ra để ép, lại đảm bảo đủ thứ, nói mình vô ý, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm gì gì đó… Dù sao cô ta cũng là con gái ruột của ông cụ, lại là đứa con út, ông cụ có tức giận thế nào cũng không đành lòng làm gì cô ta. Tóm lại sau khi Tống Thanh Hoa khóc lóc cầu xin một lúc, ông cụ đã mềm lòng, có thể không tính toán với cô ta nữa, nhưng Tống Thanh Hoa nhất định phải để đứa trẻ lại.”
Nói đến đây, bà ta liếc nhìn Tống Hân Nghiên, hơi nhíu mày: “Đứa trẻ kia chính là cô. Ông cụ nói muốn đưa cô cho hai vợ chồng tôi nuôi, đồng thời muốn tất cả mọi người giữ bí mật tuyệt đối. Tống Thanh Hoa đồng ý…”
Cơ thể Tống Hân Nghiên căng cứng lại.
Vậy nên đây chính là toàn bộ quá trình cô đến nhà họ Tống ư?
Nhưng lý do là gì?
Lý do quan trọng nhất là gì?
“Mẹ, mẹ suy nghĩ cho kỹ đi, sao lúc ấy ông nội lại mắng cô, hay tại sao cô lại khóc lóc van xin, con muốn biết nguyên văn lời nói của bọn họ.” Tống Dương Minh trầm giọng nói.
Lời kể của mẹ quá mơ hồ, bọn họ không nắm bắt được thông tin gì hữu dụng cả.
Nếu Đường Ngọc Linh đã lựa chọn nói thật, thì khi con trai yêu cầu, đương nhiên bà ta sẽ không từ chối.
Bà ta nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc đó hình như ông cụ mắng Tống Thanh Hoa là không có nguyên tắc gì đó, lại chất vấn cô ta tại sao lại làm chuyện phản bội dân tộc. Cuối cùng còn giận dữ trách mắng nói trên người cô ta chảy dòng máu của nước Z, tại sao lại làm việc cho người nước ngoài…”
Tâm trạng Tống Dương Minh chìm xuống tận đấy vực.
Những lời mẹ nói hoàn toàn xác nhận suy đoán của anh ấy về những chuyện mà Tống Thanh Hoa đã làm.
Bà ta thật sự đã làm ra chuyện trời đất không dung tha!
Hoặc là thật sự bán tình báo liên quan tới quốc gia, hoặc là… bán đứng đồng bào của mình!
Đường Ngọc Linh vội nói: “Mẹ… Lúc ấy mẹ rất sợ. Mặc dù không nghe được hết, nhưng nghe ông cụ nói kiểu này, cho dù không hiểu cũng có thể đoán được chuyện này nghiêm trọng cỡ nào. Cho nên mẹ không dám tiếp tục tò mò tìm hiểu thêm, vội vàng chạy đi. Rồi sau đó, chưa đến mấy ngày ông nội con đã ôm Hân Nghiên về cho ba mẹ nuôi. Ông ấy cho ba mẹ không ít tài sản, để ba mẹ giữ bí mật về thân thế của Hân Nghiên, cho nên…”
Cho nên cô mới có khoảng thời gian hai mươi mấy năm vui vẻ làm cháu gái nhà họ Tống.
Trong lòng Tống Hân Nghiên rối bời, trên mặt lại hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Cô cười tự giễu, khàn giọng nói: “Chẳng trách Tống Thanh Hoa chưa bao giờ ra tay độc ác với tôi, hóa ra là đã đồng ý với ông nội.”
Tống Hân Nghiên đứng dậy xoay người, hơi cúi đầu với Đường Ngọc Linh và Tống Quốc Dũng: “Cảm ơn hai người đã nói cho tôi biết những chuyện này. Yên tâm, những lời hôm nay, tôi nghe ở đây và cũng quên luôn ở đây, sẽ không nói với bất kỳ người nào khác đâu.”