Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song

Vừa được tự do, Tống Hân Nghiên đã lập tức nhào tới chỗ của Tưởng Tử Hàn: “Tưởng Tử Hàn... Tử Hàn... Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà... Đừng làm em sợ...”

Cô sờ soạng trên người Tưởng Tử Hàn, muốn kiểm tra vết thương của anh.

Nhưng lòng cô hiện tại đang rối loạn toàn tập, tay run lẩy bẩy không còn cảm giác, có mò mẫm như nào cũng đều không tìm ra được.

Tống Hân Nghiên vừa sợ lại vừa sốt ruột, nước mắt không ngừng rơi lã chã trên mặt.

Tưởng Khải Chính nghe được tiếng động mới nhìn tới con trai đang nằm trên đất.

Ông ta nhào tới, sắc mặt u ám đến đáng sợ: “Mau gọi xe cấp cứu... Không kịp nữa rồi, mau nhanh chóng đưa nó lên xe...”

Vệ sĩ lập tức khiêng Tưởng Tử Hàn lên xe.

Tống Hân Nghiên cũng đi theo cùng ngồi lên xe.

Cửa xe đang đóng lại, Cố Vũ Tùng chặn ở cửa xe rồi nhảy lên nói: “Tôi là bác sĩ, để tôi đi cùng phòng khi có trường hợp khẩn cấp gì thì có thể ứng biến được.”

Trên người của anh ta cũng bị thương rất nhiều, nhưng đều không quá nghiêm trọng.

Tưởng Khải Chính cũng không cản: “Mấy đứa đều là bạn của Tử Hàn, nó tin tưởng mấy đứa nhiều hơn so với bác. Có mấy đứa đi cùng, bác cũng yên tâm hơn được chút. Đi mau đi.”

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.

Dọc đường đi, Tưởng Tử Hàn vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, vết thương nơi gáy liên tục chảy máu không cầm lại được, chẳng mấy chốc đã thấm ướt một mảng lớn trên quần của Tống Hân Nghiên.

Cô sợ đến mức đồng tư co thắt lại, lòng đau đến mức cả người cứ run lên cầm cập không thôi: “Tưởng Tử Hàn... Anh cố chịu đi... Anh nhất định không được có chuyện gì đâu, anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em rồi...”

Anh đã nói muốn tìm con về giúp cho em, muốn sống cùng với em tới răng long đầu bạc...

Từng chuyện anh hứa với em đều chưa làm được, anh không thể bỏ lại em một mình.

Tưởng Tử Hàn, anh nhất định phải bình an.

Chỉ cần anh có thể tỉnh lại, em sẽ không chọc tức anh nữa, cũng sẽ không tiếp tục cáu gắt với anh nữa.

Những ân oán đời trước, em cũng sẽ không lấy đó mà hằn học với anh nữa, chúng ta bỏ qua hết tất cả...

Cô nghẹn ngào khẽ nói, cuối cùng khóc đến nỗi không còn nói được gì.

Xe đã nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Tưởng Tử Hàn lập tức được đưa tới phòng cấp cứu.

Trên mặt Tưởng Khải Chính ngập tràn vẻ sốt ruột, hệt một dáng vẻ của người cha hiền từ.

Ông ta túm lấy bác sĩ đang chuẩn bị vào phòng cấp cứu, nói: “Bác sĩ, cho dù có mất bao lâu cũng được, các anh nhất định phải nhanh chóng cứu con trai của tôi, cho dù có tốn bao nhiêu nữa tôi cũng không tiếc.”

Bác sĩ vội buông một câu sẽ cố gắng hết sức rồi đẩy ông ta ra, đi vào trong phòng.

Cả người Tưởng Khải Chính cũng mất sức, ngồi phịch xuống hàng ghế chờ trong hành lang.

Phòng cấp cứu sáng đèn màu xanh.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu xanh biếc kia, cả người không nhịn được mà run rẩy liên hồi.

Cố Vũ Tùng trên mặt bầm dập vết thương cầm cốc nước nóng mang tới: “Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất, bác Tưởng đã làm ăn ở đây lâu vậy rồi, có rất nhiều mối quan hệ. Anh Hàn lại là con trai ruột của ông ấy, còn là trụ cột của nhà họ Tưởng, dù công hay tư thì ông ấy nhất định sẽ dốc toàn lực cứu anh ấy.”

Hai mắt Tống Hân Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đóng chặt của phòng cấp cứu, tựa như không nghe thấy lời anh ta đang nói.

Quần áo trên người cô rách bươm.

Tưởng Khải Chính sai người mang một bộ quần áo khác tới.

Tống Hân Nghiên chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng cầm lấy.

Cố Vũ Tùng đặt cốc nước xuống, cầm lấy bộ quần áo rồi tự tay khoác lên người của cô.

Tưởng Khải Chính nhìn Tống Hân Nghiên, thở dài nói: “Giữa tôi và mẹ cô quả thật có nhiều chuyện không thể nói, cũng không biết phải nói với cô như thế nào. Nhưng cho dù thế nào thì ân oán đời trước của người lớn bọn tôi cũng không ảnh hưởng gì tới cô và Tử Hàn...”

Lời lẽ của ông ta thâm sâu, nói ra nghe có vẻ rất thấu tình đạt lý.

Nếu như không phải đã biết được con người thật của ông ta từ lâu, chỉ e là tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị dáng vẻ này của ông ta làm cho cảm động.

Tống Hân Nghiên vẫn bày ra dáng vẻ như không nghe được vào đầu nửa chữ, không hề nháy mắt cái nào, cứ nhìn chằm chằm về phía cửa phòng cấp cứu.

Lạnh lùng mà quật cường.

...

Trong phòng giải phẫu.

Màn cấp cứu căng thẳng được thực hiện theo trình tự.

Một y tá mang một chiếc hộp màu đen tới.

Chính là chiếc hộp mà Tống Thanh Hoa đã đưa cho Tưởng Khải Chính.

Anh ta mở nắp hộp ra, lấy từ bên trong ra một con chip còn nhỏ hơn cả sim điện thoại rồi đưa cho bác sĩ mổ chính...

...

Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ.

Tới khi bình minh ló rạng, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

Các bác sĩ tham gia ca phẫu thuật cũng lần lượt ra ngoài.

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng lấy về được trạng thái sống mà cử động.

Nhưng vì cô đã đứng một chỗ quá lâu, cả hai chân đã tê bì đến không còn cảm giác nữa rồi.

Cử động không được, cô chỉ có thể hối hả khàn giọng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi...”

“Đã giữ được tính mạng rồi, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao nữa. Chỉ là, vùng não sau đầu của bệnh nhân bị chấn thương nặng, sau khi tỉnh lại có thể sẽ có chút di chứng về sau.”

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Cô cố giương khóe môi đã trùng xuống, muốn cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ mất khống chế mà tuôn ra như mưa.

Cô vui đến phát khóc, khẽ nói: “Anh ấy không sao là tốt rồi.”

Cố Vũ Tùng vội vàng hỏi: “Có di chứng về sau ư?”

Người bác sĩ tóc vàng lắc đầu nói: “Não bộ của con người là bộ phận phức tạp nhất, trước khi bệnh nhân tỉnh lại chúng tôi cũng không nói chính xác gì được, chỉ có thể chờ tới khi anh ấy tỉnh lại.”

Bản thân Cố Vũ Tùng cũng là bác sĩ, dĩ nhiên biết rõ trường hợp này là bất khả kháng, không thể khống chế được.

Anh ta gật đầu nói: “Cực cho mọi người rồi.”

Tưởng Tử Hàn được đưa vào phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên, Cố Vũ Tùng và Tưởng Khải Chính cũng đi theo.

Trời đã gần sáng, mọi người giày vò cả đêm cũng đều bày ra vẻ mệt mỏi cả rồi.

Cố Vũ Tùng liếc mắt nhìn Tưởng Khải Chính, nói: “Bác Tưởng, đã quần quật suốt cả đêm rồi, bác về nghỉ ngơi chút đi. Cháu đi dặn dò mấy đồng nghiệp bác sĩ ở đây, có tình hình khẩn cấp gì sẽ kiểm tra lập tức, Tử Hàn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tưởng Khải Chính thở dài: “Cũng được, so với kẻ làm ba như bác, Tử Hàn tin tưởng mấy đứa nhiều hơn.”

Sau đó, ông ta cũng nhìn về phía Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, cũng làm phiền cô chăm sóc cho Tử Hàn.”

Lần đầu tiên trong suốt cả một đêm, Tống Hân Nghiên đáp lại ông ta.

Cô khẽ gật đầu một cái.

Tưởng Khải Chính lại thở dài, lúc này mới chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của người kia, Cố Vũ Tùng mệt mỏi thoáng nhướng mày lên: “Mặc dù con người bác Tưởng cũng tốt, nhưng mà sao cứ cảm thấy lần gặp này không giống trước đây cho lắm...”

Đôi mắt đỏ hoe sưng húp của Tống Hân Nghiên thoáng liếc nhìn xuống dưới, cũng không lên tiếng.

Cô ngồi trước giường bệnh, tay nắm chặt lấy tay của Tưởng Tử Hàn.

Mãi cho tới lúc cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của người kia, cô mới có chút cảm giác chân thực, cảm giác vui sướng vì sống sót sau khi trải qua tai nạn chưa bao giờ được lột tả rõ ràng như vậy.

Viền mắt Tống Hân Nghiên lại đỏ hoe, lưu luyến nhìn Tưởng Tử Hàn, cứ mãi nhìn anh như vậy...

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức ở bên cạnh thấy mà thương vô cùng, nhưng lại không có cách nào khuyên nhủ được.

Hai người sai người mang tới chút đồ ăn thức uống.

Tống Hân Nghiên như thể không nhìn thấy mấy thứ đó, vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức thở dài, chỉ có thể ngồi cùng với cô, túc trực trong phòng bệnh.

...

Ngày mới nắng lên, Sở Thu Khánh mặc quần áo tươm tất đi tới bệnh viện.

Cô ta vừa vào trong phòng bệnh đã nhào tới bên cạnh Tưởng Tử Hàn, đau xót cầm lấy tay anh mà nước mắt lưng tròng.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta vừa mới tách ra chưa được bao lâu mà sao anh lại khiến mình trở nên như vậy rồi...”

Tống Hân Nghiên nhìn đôi tay cô ta đang nắm tay Tưởng Tử Hàn, đôi mắt cô khẽ híp lại.

Sở Thu Khánh khóc lóc buông tay ra.

Cô ta ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Tống Hân Nghiên: “Ra ngoài nói chuyện.”

Không chờ cô lên tiếng, cô ta đã kéo tay Tống Hân Nghiên ra ngoài.

Suốt cả buổi tối Tống Hân Nghiên không ăn chút gì cả, vẫn luôn sốt ruột mà ngồi canh suốt một đêm, giờ phút này cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào.

Sở Thu Khánh bỗng dồn sức lôi kéo khiến cô không thể nào vung ra được.

Theo bản năng sợ quấy rầy Tưởng Tử Hàn, cô cũng không giãy dụa gì.

Cả hai cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.

Cửa vừa đóng, Sở Thu Khánh lập tức vung tay muốn tát vào mặt của Tống Hân Nghiên.

Vừa nãy bị lôi đi khiến Tống Hân Nghiên không có phòng bị, nhưng mà giờ phút này thì khác...

Cô thoắt cái tóm được tay của Sở Thu Khánh, ngăn chặn cái tát đang tới được nửa đoạn đường.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!