Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song

Tống Hân Nghiên cười khổ: “Mấy ngày nay em gọi điện thoại cho cô ấy, gửi tin nhắn cô ấy, đều không trả lời. Em muốn gặp cô ấy, nhưng mà lần nào cô ấy cũng lấy lý do bận việc mà từ chối.”

Rõ ràng là Tống Thanh Hoa cố ý.

Tống Dương Minh nhíu chặt mày, lúc này mới lấy điện thoại di động ra: “Để anh liên lạc.”

“Không cần đâu anh.” Tống Hân Nghiên vội vàng ngăn cản: “Nếu như thật sự đến lúc cần anh giúp đỡ, chắc chắn em sẽ nói, hiện tại em vẫn có thể xử lý tình huống trước mắt. Với tâm tư của cô, em cũng hiểu là cô không nói cho em biết, thật ra thì cô ấy muốn làm khó em một chút.”

Đó là cô ruột của Tống Dương Minh, cô không thể khiến anh trai khó xử.

Tống Dương Minh cau mày: “Nhưng cứ dây dưa như vậy cũng không phải là cách tốt.”

Tống Hân Nghiên miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, xem như là mỉm cười: “Không sao hết, cô ấy không muốn gặp, vậy thì không gặp thôi, đợi đến lúc cô ấy muốn gặp thì tự cô ấy sẽ đến tìm em.”

...

Trong phòng bệnh của Dạ Vũ Đình.

Lúc Tống Hân Nghiên xuất hiện trong phòng bệnh, bác sĩ phục hồi chức năng đang luyện tập phần tay cho Dạ Vũ Đình.

Anh ta nhìn thấy Tống Hân Nghiên, ngạc nhiên chào cô: “Hân Nghiên, em còn chịu đến đây gặp anh, anh thật sự rất vui.”

Tống Hân Nghiên đưa cho anh ta bản thỏa thuận ly hôn đã được viết lại: “Tôi đến tìm anh là bởi vì có chuyện quan trọng. Dạ Vũ Đình, cuộc hôn nhân của chúng ta không còn cách nào tiếp tục được nữa, nhưng mà trước khi ly hôn, tôi có thể giao dịch với anh. Tôi có thể cầu xin giúp mẹ anh, em gái cùng với chị dâu anh ở tòa án, tôi là người bị hại, chỉ cần tôi không tính toán thì bọn họ chỉ chịu nhiều nhất một hình phạt, có thể không cần phải ngồi tù, nhưng mà tôi có điều kiện.”

Cô nói thẳng, không hề dây dưa dài dòng, nói rất hùng hồn thẳng thắn.

Dạ Vũ Đình nhìn Tống Hân Nghiên bình tĩnh, tự tin, còn mạnh mẽ như thế, trong lòng thoáng có chút ảm đạm.

Người này vốn dĩ là cô vợ nhỏ của anh ta, nhưng lại bởi vì cấp dưới ngu ngốc bên cạnh mình phá hỏng chuyện, cho nên mới đẩy cô càng ngày càng xa.

Dạ Vũ Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Nhất bên cạnh.

Dạ Nhất chột dạ nhanh chóng cúi đầu, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

“Anh xin lỗi Hân Nghiên, không phải là anh thật sự muốn làm tổn thương em, lúc đó..."

“Anh không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi. Dạ Vũ Đình, những chuyện đó đã qua rồi, xin lỗi cũng không còn ý nghĩa gì hết, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi.”

Dạ Vũ Đình lại càng mất mát.

Bây giờ, ngay cả nói nhiều hơn với anh ta mấy câu mà cô cũng không muốn nữa à?

“Được thôi.” Anh ta thấp giọng đáp lời: “Em nói trước đi, chỉ cần anh có thể làm được thì anh tuyệt đối sẽ không mặc kệ.”

Tống Hân Nghiên nhìn Dạ Nhất.

Dạ Nhất giật mình, vội vàng ngoan ngoãn cun cút ra ngoài, đóng cửa lại, ngoan ngoãn đứng canh ở bên ngoài.

Lúc này, Tống Hân Nghiên mới nhỏ giọng nói.

Cô thuật lại chuyện của Tống Thanh Hoa và mẹ mình.

Dạ Vũ Đình kinh ngạc: “Em đã tìm thấy mẹ em rồi?”

“Đã không còn quan trọng.” Tống Hân Nghiên hờ hững nói.

Dạ Vũ Đình thu lại cảm xúc: “Tống Thanh Hoa là cô của em, có chuyện gì mà em lại không thể hỏi tận mặt?”

Tống Hân Nghiên tự giễu nở nụ cười: “Nếu như tôi có thể thì sẽ không đến đây tìm anh đâu.”

Đáy mắt Dạ Vũ Đình lướt qua một tia thâm ý.

Mặc dù không biết giữa Tống Hân Nghiên và Tống Thanh Hoa đang chơi trò gì, nhưng mà...

Anh ta dịu dàng nói: “Cho dù em không nhắc tới điều kiện, chuyện mà em muốn làm, anh đều sẽ giúp em hoàn thành nó. Chỉ là Hân Nghiên à, anh không muốn ly hôn với em, cho dù em có hận anh, không chào đón anh, anh chỉ cần biết giấy kết hôn của chúng ta vẫn còn có tác dụng thì anh đã yên tâm rồi..."

Tống Hân Nghiên lui lại một bước, kéo dài khoảng cách với anh ta, cô vô cảm nói: “Nếu như anh muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này, vậy thì chúng ta không có cách nào tiếp tục bàn bạc với nhau. Chuyện mà tôi mới nói với anh, tất cả đều dựa trên tiền đề chúng ta phải ly hôn, chúng ta có thể hợp tác với nhau bất cứ chuyện gì. Trái lại... anh hiểu rồi đó. Anh suy nghĩ kỹ một chút đi, tôi không vội đâu.”

Nói xong, cô liền muốn đi.

Vừa mới xoay người thì lại nghĩ tới cái gì đó: “À đúng rồi, mong anh trả lại cho tôi miếng ngọc bội mà mẹ tôi để lại.”

Trước đó Dạ Vũ Đình đã cầm miếng ngọc bội đến nhờ một người bạn chơi ngọc thạch kiểm tra thêm, sau này cô không có tìm anh ta đòi trở về.

Dạ Vũ Đình không từ chối.

Anh ta cầm lấy cái áo khoác đặt ở bên cạnh: “Anh để trong nhà rồi, đúng lúc ngày hôm nay xuất viện, cùng nhau về nhà lấy đi.”

“Không cần."

Tống Hân Nghiên từ chối, căn nhà kia đối với cô mà nói, từ đầu đến cuối chỉ có lừa gạt.

“Sau khi anh tìm thấy nó thì kêu Dạ Nhất mang tới cho tôi, hoặc là trực tiếp chuyển phát nhanh đến PL là được rồi.”

Dặn dò xong, cô lại xoay người.

Dạ Vũ Đình bước lên một bước ngăn cản cô lại.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh ta.

Dạ Vũ Đình đỏ mắt, trong đôi mắt tĩnh lặng có hơi nước lấp lánh: “Hân Nghiên, chúng ta... thật sự không thể ư?”

Giọng nói của anh ta khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào: “Anh biết trước đó là do anh không tốt, là anh sai rồi, anh sai hoàn toàn. Anh có thể thay đổi vì em, anh bằng lòng từ bỏ tất cả những tật xấu mà em không thích, anh đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không lừa gạt em. Em cho anh một cơ hội nữa đi, có được không? Anh thật sự... rất yêu em.”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên bình tĩnh, rất nghiêm túc, cũng rất lạnh lùng quyết tuyệt: “Dạ Vũ Đình, tôi không quan tâm có phải là anh thật lòng yêu tôi không, cuộc hôn nhân của chúng ta đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, cho dù có tiếp tục gắn bó thì tình cảm cũng đã biến chất. Nếu đã như vậy, cuối cùng nhất định phải cá chết lưới rách không qua lại với nhau. Cùng với kết quả đó, không bằng chúng ta lý trí một chút, tìm lại điểm thăng bằng tốt nhất, hoặc là làm bạn bè, hoặc là làm người xa lạ, ít nhất là sau này nghĩ lại cả hai cũng không cần phải khó xử.”

Cô dừng lại một chút, tự giễu cười: “Đương nhiên anh ở thủ đô có tiếng tăm lừng lẫy, có lẽ căn bản không cần có một người bạn vô danh tiểu tốt như tôi, là do tôi trèo cao. Anh cứ từ từ suy nghĩ đề nghị lúc nãy tôi nói với anh đi, cho dù anh có đồng ý hay không, tôi cũng không ép buộc anh. Không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là đến đây tìm anh để thực hiện một giao dịch đôi bên cùng có lợi mà thôi.”

Nói xong những lời này, Tống Hân Nghiên không dừng lại nữa, cô kiên quyết rời đi.

Dạ Nhất bước vào, lạnh lùng châm chọc: “Cô ta lấy tự tin ở đâu ra mà giao dịch với anh?”

Dạ Vũ Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu thì biết cái gì!"

Anh ta lạnh lùng nói: “Cho dù cô ấy không đưa ra giao dịch với tôi thì cũng có rất nhiều cách để tìm đáp án mà cô ấy muốn, có điều hình như là Tống Thanh Hoa đó không hề đơn giản.”

Đôi mắt âm trầm của Dạ Vũ Đình lạnh lùng nheo lại, bên trong là âm mưu: “Hân Nghiên đến tìm tôi, chắc chắn là đang hoài nghi mối quan hệ của Tống Thanh Hoa và ba tôi không đơn giản.”

Cô gái này, từ trước đến nay đều không đơn giản.

Chuyện Tống Hân Nghiên cô không thèm để ý thì cô thờ ơ không thèm quan tâm, nhưng người và chuyện mà cô muốn để ý thì cho dù có liều mạng, cô cũng sẽ không tiếc.

Dạ Vũ Đình cụp mắt xuống nhìn đôi tay bất lực của mình, âm trầm cong khóe môi: “Tống Hân Nghiên đã nhắc nhở tôi, hợp tác với Tống Thanh Hoa, nói không chừng có thể giúp tôi khiến Tưởng Tử Hàn không thể ngóc đầu lên nổi.”

Anh ta siết chặt tay.

Dùng hết toàn lực, nhưng năm ngón tay cũng chỉ có thể nắm hờ: “Có được Tống Hân Nghiên hay không đã không còn quan trọng nữa, nhưng mà mối thù phế tay khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi nhất định phải báo. Còn Tống Hân Nghiên, bây giờ tôi đối xử tốt với cô ấy như thế, cô ấy lại không chịu nhận, thế thì sau này tôi nhất định phải khiến cho cô ấy khóc lóc cầu xin tôi chấp nhận cô ấy.”

Áo khoác trong tay rơi xuống đất.

Dạ Vũ Đình khinh thường liếc mắt, trực tiếp đạp lên nó rồi bước ra ngoài.

Dạ Nhất bị khí thế âm trầm trên người ông chủ nhà mình dọa sợ, run rẩy không dám nhặt cái áo kia nữa, vội vàng đi theo ra ngoài.

...

Trong phòng làm việc tổng giám đốc Tưởng thị.

Tưởng Tử Hàn nhìn tài liệu mà Tô Thần Nam mang tới.

Tô Thần Nam đứng trước cửa sổ sát đất, thản nhiên thưởng thức ly cà phê: “Bối cảnh của Tống Thanh Hoa ở nước ngoài khá là phức tạp, ba dượng của bà ta là đại lão ba lĩnh vực chính thương quân, thần bí lại khiêm tốn, tôi đã tiêu hao rất nhiều sức lực, cũng chỉ có thể điều tra được chút tư liệu này. Nói tóm lại một câu, không thể khinh thường người phụ nữ này, nếu như không cần trêu chọc thì đừng trêu chọc.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!