“Hân Nghiên, anh có thể giải thích...”
“Thứ rẻ tiền đó, anh giữ lại về nói với Tống Mỹ Như đi.”
Tống Hân Nghiên cười khẽ, nhấc đầu ngón tay lên, vỗ vào chiếc áo vest ngoài không được phẳng phiu của Hoắc Tấn Trung: “Cảm ơn các người đã dạy cho tôi bài học này, để cho tôi biết, sau này không cần nương tay với các người nữa!”
Nói xong, cô đẩy Hoắc Tấn Trung ra rồi bỏ đi.
Gót giày nhọn hoắt đáp xuống mu bàn chân anh ta, đay nghiến không chút nể nang rồi đi ra ngoài.
“Á!”
Hoắc Tấn Trung kêu đau, ôm chân nhảy tưng tưng, muốn đuổi theo nhưng lại không đuổi kịp: “Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên như không nghe thấy, quay lưng lại, mắt đã đỏ hoe.
Nước mắt ngập trong hốc mắt nhưng cô lại cố gắng không để nó chảy ra.
Bên cạnh bãi đỗ xe.
Luật sư Lưu vội vàng chạy tới vừa khéo thấy được cảnh này.
Anh ta gọi điện thoại cho Tưởng Tử Hàn: “Cô Tống đã rời khỏi cục cảnh sát rồi ạ, nhưng cậu chủ nhà họ Hoắc cũng có mặt ở đây, không biết có phải là anh ta nộp tiền bảo lãnh hay không.”
...
Trong nhà hàng.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lập tức trầm xuống: “Chuyện này dừng ở đây.”
Nói xong cũng lạnh lùng cúp điện thoại.
Đối diện, Tưởng Minh Trúc liếc mắt nhìn ba mình một chút, nhướn hàng lông mày nhỏ.
Cái cô ngốc kia lại chọc lão Tưởng rồi.
Biết nhưng không nói toạc ra.
Trên xe buýt.
Tống Hân Nghiên nhìn một loạt bình luận mắng chửi bên dưới hot search, khổ sở nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì ánh mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.
“Là mấy người ép tôi!”
Rõ ràng cô đã nhượng bộ rồi, đồng ý nhường cho bọn họ hết, thế mà bọn họ vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Nếu đã vậy thì cũng đừng trách cô không nể tình.
Đăng nhập Facebook, cô đăng đoạn ghi âm đó lên trang chủ của mình.
Cũng kèm theo ba icon mỉm cười với một đoạn văn đầy tính châm chọc.
“Lần thứ ba trong đời đi vào cục cảnh sát, mỗi lần đều chỉ ở đó nửa giờ, hơn nữa khi đi ra đều là đối phương xin lỗi, cung kính đưa ra!
Người ta hay nói quá tam ba bận, hi vọng lần sau cái thể chất chuyên bị oan này của tôi sẽ được cải thiện!!”
Video trước còn nằm đầu top hot search, Facebook của Tống Hân Nghiên nhờ thế mà có thêm mấy chục nghìn anti.
Bài đăng Facebook của cô vừa xuất hiện, lập tức bị anti đẩy lên bảng hot search.
Nói cô đểu, chửi cô bú fame, cưỡng chế tẩy trắng, kiểu gì cũng có.
Cũng có cư dân mạng với kỹ năng vip pro so sánh video với đoạn ghi âm này, lập tức phát hiện ra mánh khóe.
Thế là luồng dư luận bắt đầu đảo ngược, nhanh chóng nghiêng về một bên.
Trước đó mắng cô thảm cỡ nào, giờ phút này mắng Tống Quốc Dũng, mắng Tống Mỹ Như và gia đình cô ta thảm cỡ ấy.
...
Nhà họ Tống.
Tống Quốc Dũng tức tối đập cái ly trong tay.
Tống Mỹ Như sợ tới mức sững người.
Đường Ngọc Linh vội vỗ tay con gái, trấn an: “Bình thường không nhìn ra, con ranh chết tiệt Tống Hân Nghiên này lại mưu ma chước quỷ như vậy!”
Tống Mỹ Như oan ức không thôi: “Ba ơi, con xin lỗi, đều tại con làm liên lụy tới ba.”
“Chuyện này đâu trách con được.”
Đường Ngọc Linh lập tức nói: “Muốn trách cũng phải trách Tống Hân Nghiên, chiếm đồ của con không chịu trả, còn dùng phương pháp này làm nhục ba con.”
Tống Mỹ Như khiếp sợ thở than: “Nhưng Hân Nghiên cũng rất thông minh, nếu không ông nội đã chẳng tin tưởng em ấy như vậy, nếu con được một nửa của em ấy thì tốt rồi...”
Tống Quốc Dũng nghe vậy, ánh mắt thoáng động.
Ông ta lạnh lùng nói: “Nhắc tới cũng kỳ quái, dạo này con nhỏ đó đã trở nên ghê gớm hơn rồi. Chẳng những biết phản đòn mà còn quen được cậu chủ nhà họ Cố từ khi nào thế?”
Đường Ngọc Linh và Tống Mỹ Như liếc nhau, mặt đầy bối rối.
“Ba, ba nói cậu chủ nhà họ Cố là ai thế?”
“Cố Vũ Tùng.”
Tống Quốc Dũng nhíu mày lại: “Hai ngày trước cậu chủ lớn này tự mình đến bệnh viện tìm hiểu tình hình ông cụ.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tống Mỹ Như rưng rưng, lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, nhưng giọng điệu lại sợ hãi mềm mỏng: “Em gái quả không đơn giản, vài ngày trước con còn nghe nói em ấy và phó cục trưởng Trương chơi với nhau rất vui ở khách sạn, chỉ là không biết về sau tại sao phó cục trưởng Trương lại đột nhiên bị đánh rất thảm, mất chức. Hơn nữa... nghe đồn anh ta bị thương rất nặng, sau này không thể làm chuyện kia được nữa...”
Giọng của cô ta càng ngày càng nhỏ, Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh lại hú hồn.
Đường Ngọc Linh nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đúng là phường lăng loàn.”
Sắc mặt Tống Quốc Dũng hung ác nham hiểm: “Tôi xem thường con nhỏ đó rồi! Mỹ Như, con cho người đi điều tra thử xem, xem xem chỗ dựa của con nhỏ đó là ai!”
“Vâng thưa ba.”
Khóe miệng Tống Mỹ Như nhếch lên một khoảng nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, vội vàng đáp.
...
Tống Hân Nghiên xách một túi đồ ăn khuya lớn về nhà.
Tưởng Tử Hàn mở cửa.
Tống Hân Nghiên hớn hở giơ cái túi trong tay lên: “Đồ ăn khuya, muốn ăn không? Rất ngon đó nhé.”
Hương vị tê cay xộc lên theo động tác của cô, sắc mặt vốn không dễ nhìn của Tưởng Tử Hàn lập tức trở nên âm trầm hơn.
“Không ăn!”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng rít lên hai chữ, quay người vào nhà, đi thẳng về phòng.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên ngơ ngác, cô vào nhà rồi đi đến bên cạnh Tưởng Minh Trúc đang xem tivi, hỏi nhỏ: “Ba cháu sao vậy, sao nhìn có vẻ không được vui cho lắm? Cô về thì ba cháu nên chúc mừng cô thoát thân an toàn chứ?”
Tưởng Minh Trúc một lời khó nói hết, liếc nhìn cô.
Ánh mắt dời xuống, thấy đồ nướng trong tay cô, hai mắt cô bé lập tức tỏa sáng, bố thí cho một câu: “Đang thời kỳ mãn kinh, không cần để ý.”
Tống Hân Nghiên cứng họng.
Đột nhiên cảm thấy ông ba già Tưởng Tử Hàn thật đáng thương.
Bạn nhỏ từng nói ngoại trừ nhà hàng năm sao ra thì không ăn giờ lại mặt mày hớn hở cầm lấy cái túi, ăn vui vẻ vô cùng.
Bạn nhỏ tha hồ ăn sung sướng, cực kỳ đáng yêu.
Tống Hân Nghiên bỗng ngơ ngác.
Nếu như con cô vẫn còn, hẳn là cũng lớn bằng tầm này phải không?
Không biết là nam hay là nữ. Nếu là nữ, chắc chắn sẽ thông minh, đáng yêu, mạnh mẽ, lanh lợi như Tưởng Minh Trúc, tính tình cũng sẽ giống mình khi còn bé...
Tâm tình Tống Hân Nghiên hơi trầm xuống, xoa đầu Tưởng Minh Trúc: “Minh Trúc, cháu còn nhớ mẹ không?”
Tưởng Minh Trúc hạnh phúc cắn đồ nướng, lúng phúng đáp: “Không nhớ rõ. Nghe nói là khi sinh tôi ra thì bị băng huyết.”
Nhỏ như vậy, làm gì nhớ được chứ.
“Chia buồn với cháu nhé. Sau này cháu nhớ mẹ thì tới tìm cô, muốn nhờ mẹ làm gì cũng có thể tới tìm cô, cô giúp cháu.”
Mặt Tống Hân Nghiên tràn đầy áy náy, ôm gương mặt nhỏ béo mũm mĩm của cô bé, khẽ nói: “Mặc dù cô không phải mẹ ruột của cháu, nhưng mẹ kế này sẽ rất chân thành làm đúng trách nhiệm, chắc chắn sẽ đối xử với cháu còn tốt hơn mẹ ruột của cháu.”
“Ha ha!”
Tưởng Minh Trúc không nể mặt chút nào, phì cười, nói: “Đừng nghĩ là tôi không biết, thật ra cô chỉ đang muốn lấy lòng ba tôi thôi.”
Cô bé khinh thường, nói: “Tôi nói này, sao lâu như vậy rồi mà cô còn chưa thích ứng được thế? Cô trẻ hơn ông già đó nhiều như vậy, cũng không cần phải thấy thiếu cảm giác an toàn, ông già hom hem đó vốn đã thất thường sẵn rồi.”
Tống Hân Nghiên bị câu “ông già hom hem” làm cho nghẹn họng.
Quả nhiên là ruột thịt!
Đồng thời cô cũng cảm thấy an ủi, trong lòng ấm áp, ôm lấy bạn nhỏ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ đó, nói: “Đàn ông đều là sinh vật nói một đằng nghĩ một nẻo, cô cũng không tin cô không dỗ được anh ấy!”
Cô lấy một phần bánh bánh gato mousse, gõ cửa phòng Tưởng Tử Hàn.
“Cạch cạch cạch... anh yêu, em đi vào nha.”
Dứt lời, cô liền đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng, Tưởng Tử Hàn vừa tắm xong, đang chuẩn bị thay quần áo.
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bước chân vốn đang muốn bước vào của Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, kìm lòng không được mà nhìn xuống dưới.
Cơ bả vai, cơ bắp tay trước, cơ ngực, cơ bụng, còn là bán nude...
Tưởng Tử Hàn bỗng ghém lại khăn tắm, lạnh lùng nhìn người vừa bước vào.
Tống Hân Nghiên chớp chớp mắt, hai mắt sáng lên.
Ơ khoan, động tác đó của anh là có ý gì?
Nhìn người đàn ông đối diện mặt đen như mực, cô vừa vô tội vừa bất đắc dĩ nói: “Tôi không cố ý đâu... tôi có gõ cửa mà.”