Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song

Tưởng Tử Hàn nghiến chặt răng trừng anh ta, ước gì ánh mắt có thể hóa thành trăm nghìn mũi tên.

Cố Vũ Tùng rùng mình một cái rồi ngừng cười.

Tưởng Tử Hàn hơi ngừng lại, tức đến mức bật cười: “Cái cô này, càng lúc càng to gan!”

Anh nhìn cảnh sát điều tra ở trước mặt: “Tôi có quen biết với Sở Thu Khánh, thật ra là vì hai nhà có qua lại với nhau, nhưng chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì, cũng không phải vợ chồng.”

Cảnh sát sững sờ, hai mặt nhìn nhau: “Nhưng mà…”

“Các người có thể tra trên hệ thống của Ủy ban. Có lưu lại trong danh sách hồ sơ. Vì vậy không tồn tại bao che gì ở đây hết. Hơn nữa tôi cứu Tống Hân Nghiên chỉ vì giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Ai ngờ người phụ nữ này ăn cháo đá bát, đi báo án giả. Tôi cứu cô ấy xong rồi lên xe, trong phòng đều có camera giám sát, tôi quay về sẽ cho người gửi video đến các anh.”

Tưởng Tử Hàn nở nụ cười lạnh lùng đầy âm u: “Để các anh nhìn xem, cô ấy cảm ơn tôi thế nào, quyến rũ tôi thế nào!”

“Khụ…”

Cố Vũ Tùng bị sặc nước bọt.

Ánh mắt sắc như đao của Tưởng Tử Hàn phóng tới.

Cố Vũ Tùng vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, đừng nói “khụ”, ngay cả hô hấp lớn tiếng cũng không dám.

Cảnh sát bị tình thế đảo lộn làm cho mơ hồ.

Chúc Minh Đức ở bên cạnh biết ông chủ nhà mình toàn nói nhảm, vội vàng bước ra giảng hòa: “Đồng chí cảnh sát à, tôi đã chuẩn bị bên phía màn hình giám sát, xin mời đi theo chúng tôi. Ông chủ chúng tôi là người phụ trách Tưởng Thị, hàng năm đóng biết bao nhiêu tiền thuế cho chính phủ quốc gia, tuyệt đối là công dân hợp pháp, không bao giờ làm những chuyện trái với pháp luật. Chúng tôi tuyệt đối sẽ phối hợp điều tra…”

Cảnh sát bị Chúc Minh Đức mời đi.

Chỉ còn Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng ở trong phòng làm việc.

Cố Vũ Tùng dò xét gương mặt đen thui như đít nồi của anh em nhà mình, nụ cười bị đè nén đau khổ không nhịn được lại nhếch lên.

Tưởng Tử Hàn ném thẳng một tập hồ sơ đấu thầu sang.

Cố Vũ Tùng vội vàng né tránh, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, anh ta ho nhẹ một tiếng và nói với vẻ nghiêm túc: “Anh Hàn anh Hàn, chuyện gì cũng từ từ, đừng ra tay chứ. Hôm nay em đến đây là vì muốn nói cho anh biết mấy ngày vừa qua em đã tra ra được một chuyện, có liên quan đến nguyên nhân tại sao chị dâu trở nên khác thường như vậy. Không ngờ em còn chưa kịp nói thì cảnh sát đã tới trước.”

“Nói!”

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn âm u đến cực điểm, giọng nói gần như rít ra từ kẽ răng.

“Là như vầy.”

Cố Vũ Tùng nhặt hồ sơ đấu thầu lên, đặt nó lên trên bàn làm việc rồi mới nói: “Bên phía Dạ Vũ Đình, không biết tại sao lại tìm một thầy thôi miên, ngày đó chị dâu đưa thỏa thuận ly hôn cho anh ta, anh ta đã đánh ngất chị dâu rồi thôi miên cho chị dâu. Về phần anh ta muốn thôi miên ký ức gì thì tạm thời chưa biết được, và không rõ cuối cùng anh ta đã đạt được mục đích hay chưa. Có điều em có thể khẳng định một chút đó là sau khi chị dâu bị thôi miên, tính tình đã nóng nảy hơn rồi.”

Trong mắt của Tưởng Tử Hàn lộ vẻ tàn nhẫn muốn tàn sát hết mọi thứ.

Cố Vũ Tùng run lên, biết người anh em nhà mình thật sự nổi giận.

Anh ta vội vàng tiếp tục: “Em nghi ngờ quá trình thôi miên đã kích thích thần kinh não bộ của chị dâu. Cũng chỉ có thế mới thay đổi tính cách một người, biến một người tính tình chậm chạp thành nóng nảy, người dịu dàng trở nên nhiệt tình. Hơn nữa tính cách đó của chị dâu…”

Cố Vũ Tùng mỉm cười và sờ lỗ mũi: “… Vốn đã hơi dữ dội, nếu biến thành con nhím lợi hại hay hoa hồng dại gì đó thì không có gì ngạc nhiên.”

Những người có thể dùng quả đấm giải quyết vấn đề mà không cần dùng tới miệng mồm, sự dịu dàng có thể tồn tại ngắn hạn nhưng lâu dài thì không.

Ánh sáng lạnh lẽo lập lòe trong mắt Tưởng Tử Hàn, liếc nhìn Cố Vũ Tùng với vẻ lạnh thấu xương.

Cố Vũ Tùng giật thót, tiến lên một bước và giải thích: “Với tình trạng của cô ấy hiện giờ, một khi gặp phải chuyện gì cũng đều ôm suy nghĩ mất cả chì lẫn chài! Không nương tay cũng không chùn bước…”

Tưởng Tử Hàn tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, đè huyệt thái dương vẫn nhảy thình thịch xuống: “Còn gì nữa không?”

“Không còn tin tức quan trọng nào khác.”

Cố Vũ Nghiêm nghiêm mặt và nói: “Anh yên tâm, em sẽ quan sát thật kỹ. Dạ Vũ Đình và Sở Thu Khánh nhiều lần động vào chị dâu nhưng đều tổn thất quay về, trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ bọn họ không dám hành động mờ ám gì nữa.”

Tưởng Tử Hàn mở mắt và cười mỉa mai, bỗng đổi đề tài: “Cậu có nhận dự án mới hay không?”

Hai mắt của Cố Vũ Tùng sáng lên, phấn khích đến mức cơ thể gần như dán sát vào bàn: “Dự án mới gì.”

“Một dự án đủ để cậu phấn khích cả tháng.”

Tưởng Tử Hàn nắm một xấp giấy tờ sang: “Cầm lấy rồi cút nhanh đi, theo dõi Tống Hân Nghiên cho kỹ, cô ấy có thể gây họa nhưng đừng để cô ấy mang họa vào người là được. Nếu lại gặp phải chuyện như ngày hôm qua, tôi tính sổ với cậu!”

Cố Vũ Tùng mở thiết kế dự án ra, gương mặt điển trai cười như nở hoa.

Anh ta vội vàng khép bản thiết kế lại, nghiêm túc làm hết chức trách của trợ lý: “Nếu không để chị dâu và Dạ Vũ Đình xử lý việc ly hôn trước, các người ầm ĩ như thế đã đủ rồi, dù sao cứ kéo dài mãi thế cũng không phải là cách. Bọn họ đã chia tay, chúng ta muốn bảo vệ cô ấy là đúng tình hợp lý.”

Tưởng Tử Hàn liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt giễu cợt: “Bây giờ cậu còn muốn nhúng tay vào chuyện của cô ấy?! Không sợ cô ấy nhổ hết gai trên người rồi đâm vào người cậu à?”

Cố Vũ Tùng cười khan ha ha, che chở dự án ở trong ngực.

Anh ta có thứ này rồi, dù bị đâm một ít thì anh ta cũng tình nguyện.

Tất nhiên nếu không bị đâm thì tốt hơn.

“Dựa vào ánh mắt nhìn phụ nữ của em, hiện giờ dù chị dâu thật sự muốn đâm cũng sẽ đâm anh, không tới lượt em…”

“Phải không?”

Trong giọng điệu của Tưởng Tử Hàn nhuốm đầy băng lạnh, hai chữ đó vừa ra ngoài đã khiến xung quanh lạnh lẽo theo.

Cố Vũ Tùng run lên: “Hì hì, chỉ đùa thôi mà. Anh Hàn là người bận rộn, em đi trước đây.”

Anh ta bỏ lại câu đó, lòng bàn chân như được bôi dầu và chuồn mất.

Tưởng Tử Hàn thu tầm mắt lại, ánh sáng trong mắt tắt đi, hai đầu lông mày tràn đầy mệt mỏi.

Cảm giác không khống chế được một người càng ngày càng mãnh liệt, làm cho anh buồn phiền không thôi…

Bên kia.

Sau khi Tống Hân Nghiên đến PL báo cáo xong, bèn đâm đầu vào phòng thí nghiệm, không nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ nữa.

Cô vốn đã từng ở đây, bắt đầu thích ứng như được về nhà, đi làm chưa được mấy ngày mà đã quen thuộc cả trên lẫn dưới không sót thứ gì.

Hôm đó tan làm, cô vừa ra tới cổng lớn của công ty thì đã thấy Tống Thanh Hoa đợi cô ở bên ngoài.

Tống Hân Nghiên ngẩn ra: “Cô?”

Tống Thanh Hoa khẽ gật đầu với cô: “Tìm một chỗ ngồi đi.”

Tuy Tống Hân Nghiên có nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu và nói: “Được.”

Hai người đi đến một quán trà cách PL không xa.

Tống Hân Nghiên chọn nước trà nổi tiếng ở nơi đây, im lặng pha trà đâu vào đấy.

Cô và Tống Thanh Hoa chỉ gặp mặt nhau có hai lần, những lời họ từng nói với nhau có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.

Hai người không quen thuộc chớ đừng nói là thân thiết.

Nữ doanh nhân thành đạt và bận rộn như Tống Thanh Hoa sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm cô.

Vì vậy cô im lặng chờ đợi.

Đợi Tống Thanh Hoa lên tiếng.

Tống Thanh Hoa không vội mở lời.

Vô hình trung, im lặng như trở thành một cuộc so tài.

Âm thanh nước sôi kêu lên ùng ục ùng ục phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Tống Thanh Hoa mở miệng: “Có phải cháu định ly hôn với Dạ Vũ Đình rồi quay lại với Tưởng Tử Hàn hay không?”

Tống Hân Nghiên khẽ cười, bắt đầu đun trà: “Cháu vốn tưởng trong lòng nữ doanh nhân thành đạt như cô đây chỉ có chuyện làm ăn, không ngờ còn quan tâm tới chuyện riêng của con cháu.”

Lời này thật sự không quá xuôi tay, nhưng dường như Tống Thanh Hoa không nhận ra: “Đã là con cháu, cô quan tâm cũng phải thôi.”

Bà ta tạm ngừng rồi mới lạnh nhạt nói tiếp: “Mặc dù mấy năm qua cô ít khi quay về, nhưng vẫn có làm ăn qua lại với các gia tộc lớn ở thủ đô, không chỉ có nhà họ Dạ mà còn cả Tưởng Thị. Ba của Tưởng Tử Hàn Tưởng Khải Chính vẫn còn ở đó, cô và ông ấy hợp tác rất vui vẻ.”

“Lần đầu tiên cháu gặp cô thì đã nhận ra cô không thua bất kỳ các ông lớn trên phương diện làm ăn.”

Câu nói của Tống Hân Nghiên có ba phần khen tặng, bảy phần bình luận chân thật.

Người như Tống Thanh Hoa, tất cả dã tâm và kiêu ngạo đều viết lên trên mặt, nhìn thử thành tựu bây giờ của bà ta xem, gọi bà ta là người phụ nữ quyền lực và tài năng rất chính xác.

Vì vậy, cô rất tò mò hôm nay người phụ nữ quyền lực và tài năng này tìm cô vì lý do gì.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!