Mẹ của cậu bé vốn đã rất bực bội về chuyện con trai mình bị giật tóc, sau khi nghe Tưởng Minh Trúc nói vậy thì lập tức nổi trận lôi đình.
Cô ta tức giận nói: “Ôi trời, đúng là không biết hiện giờ con nhóc này còn bị cái gì trong người nữa, bị tăng động thì về nhà mà chữa đi, đến trường mẫu giáo để lãng phí thời gian đấy à? Nhà trường cũng thật là, con mèo con chó gì cũng dám nhận.”
Mẹ của cậu bé khinh bỉ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Hân Nghiên, vô cùng ghen ghét: “Trẻ con học ở đây đều là con cái gia đình có máu mặt ở đất Hải Thành cả. Đánh con nhà tôi bị thương, tôi rộng lượng không chấp nhặt thì cũng thôi đi, chứ nếu làm con nhà khác bị thương thì không ai biết trước điều gì đâu nhé. Em gái à, có thời gian sửa mặt lên sửa mặt xuống thì chi bằng dành ra chút tâm sức mà dạy con cách làm người đi.”
U trời, đang dạy đời cô đấy à?
Ngọn lửa tức giận trong lòng Tống Hân Nghiên lập tức trào dâng, cô cười mỉa: “Chị vẫn nên dạy con mình thành người trước đi đã. Mới có tí tuổi mà miệng đã không biết tích đức rồi, cũng chẳng biết học ai mà ra nữa. Con gái tôi chỉ giật có vài cọng tóc của con trai chị mà con trai chị đã luôn miệng làm tổn thương tâm hồn non nớt của con gái tôi rồi, còn tiện thể rủa tôi chết sớm. Cũng may con gái tôi tốt bụng nhẹ tay, chứ phải là tôi thì có lẽ bây giờ hai người còn chưa ra viện được đâu.”
“Cô!”
Sắc mặt của người phụ nữ lúc xanh lúc trắng.
Lúc này đang là giờ cao điểm đưa trẻ đến trường, ở trước cửa trường mẫu giáo có rất nhiều học sinh và phụ huynh đi ngang qua.
Rất nhiều người đã dừng lại, đứng ở xung quanh vây xem trò hề này, thậm chí bắt đầu chỉ trỏ.
Khuôn mặt của người phụ nữ từ từ đỏ lên, vốn tưởng rằng Tống Hân Nghiên yếu đuối dễ bắt nạt, ai ngờ đối phương lại là người miệng lưỡi sắc sảo.
Cô ta hoàn toàn không phải đối thủ.
Người phụ nữ dắt con trai nhanh chóng bước vào cổng trường: “Chúng ta đi, sau này bớt chơi cùng với loại con hoang này đi, thấy nó thì trốn xa chút. Có bà mẹ ngang ngược độc mồm độc miệng lại không nói lý lẽ như thế, nó có thể không ngổ ngáo bạo lực được chắc? Con không được học theo nó đâu. Dáng vẻ xấu xí khiến người ta chướng mắt thì cũng thôi đi, tính cách còn ghê tởm như vậy…”
Hai người lẩm bẩm rời đi.
Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, Tống Hân Nghiên nhíu mày.
Còn Tưởng Minh Trúc thì lộ vẻ mặt mặc kệ.
“Lêu lêu!”
Hai cô gái một lớn một nhỏ lặng lẽ cùng lúc làm mặt xấu.
Cùng một động tác, biểu cảm như nhau, giống hệt một cặp búp bê cùng kiểu dáng trong hai phiên bản phóng to và thu nhỏ.
Hai người đều đồng thời cảm thấy đối phương trẻ con.
Nhìn nhau, sau đó phá lên cười rồi đập tay với nhau.
Tống Hân Nghiên đắc chí nhếch khóe miệng lên: “Ranh con mà đòi đấu với chúng ta, cũng không nhìn lại đẳng cấp của mình đi.”
Cô cúi đầu xoa cái mặt nhỏ mềm mại của cô bé: “Hài lòng không bé cưng?”
“Tàm tạm!” Tưởng Minh Trúc nhếch cái miệng nhỏ lên, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Cô bé vẫy tay với Tống Hân Nghiên, đeo cặp bước vào nhà trẻ.
Nhìn bóng lưng đáng yêu của cô nhóc, sự dịu dàng trong đáy mắt của Tống Hân Nghiên chợt có thêm vài phần thương xót.
Một đứa bé không có mẹ, cho dù kiên cường mạnh mẽ đến mấy thì trong lòng chung quy vẫn có khoảng trống.
Cô đột nhiên nhớ tới lời của bác sĩ phụ khoa.
Nếu cô thật sự đã từng sinh con thì đứa bé kia hiện giờ cũng hơn ba tuổi rồi, cùng tuổi với Tưởng Minh Trúc, chắc hẳn cũng đang học ở một nhà trẻ nào đó rồi…
…
Tống Hân Nghiên đi tàu điện ngầm đến một nhà máy gia công mỹ phẩm ở ngoại ô dựa theo lịch trình đã hẹn trước.
Đối phương đã cử một thanh niên nhiệt tình vui vẻ đến tiếp đãi.
“Cô Tống phải không? Chào cô, tôi là giám đốc của nhà máy gia công này, họ Lý, tên Lý Tùng Bân, cô cứ gọi tôi Tiểu Lý là được rồi.”
Tiểu Lý nhiệt tình đưa tay ra.
Tống Hân Nghiên mỉm cười đưa tay ra bắt tay với anh ta: “Chào giám đốc Lý.”
Hai người sát khuẩn, mặc quần áo vô trùng rồi bước vào xưởng.
Lý Tùng Bân ngại ngùng cười nói: “Tôi vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, nhà máy này là do tôi vay tiền của ba để mở. Nhà máy vừa mới thành lập, hơi nhỏ, nhưng tôi đều kiểm soát chặt chẽ các phương hướng khác, cô hoàn toàn có thể yên tâm về những điều này.”
Tống Hân Nghiên ghi chép lại hoàn cảnh, thiết bị và cách quản lý của nhà máy vào sổ tay.
Đóng sổ tay lại, cô thẳng thừng nói: “Giám đốc Lý khách sáo rồi. Thực ra trước đây khi công ty chúng tôi tìm nhà máy làm thay thì đã để ý tới nhà máy của các anh. Quy mô tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ. Nhất là về mặt quản lý, nói thật là còn làm tốt hơn rất nhiều so với nhiều nhà máy lớn. Chỉ là lúc đó chúng tôi cần một số lượng lớn, nhà máy này của anh quả thực hơi nhỏ, sợ tốc độ theo không kịp nên mới không chọn anh.”
Trong lòng Lý Tùng Bân tiếc hận, nhưng cũng vui mừng khôn xiết vì cơ hội mới này: “Cám ơn cô đã để ý đến và sẵn lòng cân nhắc đến nhà máy của chúng tôi.”
Hai người ra khỏi nhà máy.
Hân Nghiên kéo khẩu trang xuống, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật lòng, lần này chỉ e rằng không phải vấn đề tôi có để ý đến hay không, mà là anh có muốn nhận đơn của tôi hay không. Số lượng bây giờ tôi cần hơi ít. Nếu anh không chê thì chúng ta có thể hợp tác thử.”
Lý Tùng Bân biết Tống Hân Nghiên là cô chủ của Tống Thị, trước đây phụ trách nghiên cứu phát triển và sản xuất mỹ phẩm của Tống Thị.
Anh ta vui mừng đến mức tay chân hơi luống cuống, khóe miệng mở toe toét, vẻ phấn khích trong đáy mắt như thể sắp tràn ra: “Cho dù là bao nhiêu cũng được, chỉ cần cô lên tiếng thì chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Trước khi đồng ý, chi bằng giám đốc Lý nghe yêu cầu của tôi trước. Giá cả thì dễ nói rồi, nhưng tôi muốn giám sát toàn bộ quá trình để đảm bảo quy trình sản phẩm của tôi không có vấn đề gì. Công thức là bí mật, tôi muốn giữ bí mật tuyệt đối.”
“Không thành vấn đề!”
Lý Tùng Bân đồng ý: “Đây cũng là yêu cầu hợp tình hợp lý thôi, tôi có thể hiểu được.”
Khựng lại một nhịp, anh ta mong đợi hỏi: “Không biết cô định làm bao nhiêu cho lô đầu tiên? Một trăm ngàn chiếc hay là ba trăm ngàn chiếc… Nếu số lượng lớn thì bên tôi cũng cần thời gian để chuẩn bị nguyên liệu.”
Tống Hân Nghiên lộ vẻ áy náy, đưa một bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, làm ra một số năm. Truyện Mỹ Thực
Lý Tùng Bân vui mừng ngạc nhiên: “Năm trăm ngàn chiếc?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Bỏ trăm ngàn đi, năm mươi chiếc.”
Nụ cười trên mặt Lý Tùng Bân cứng đờ, gượng cười: “Ha ha, cô Tống đúng là thích nói đùa.”
Tống Hân Nghiên nghiêm túc nói: “Giám đốc Lý, tôi nghiêm túc, không nói đùa. Năm mươi cái này là sản phẩm dùng thử, nếu lô sản phẩm dùng thử này đủ tiêu chuẩn, các loại thử nghiệm và dùng thử cũng đạt chuẩn thì tôi mới sản xuất số lượng lớn.”
Cô khựng lại một thoáng rồi tiếp tục nói: “Nếu hợp tác vui vẻ thì các sản phẩm khác trên tay tôi về sau cũng sẽ ưu tiên cân nhắc đến nhà máy của anh.”
Thật lòng mà nói lời này quá vô ích.
Sản phẩm dùng thử của các hãng khác ít nhất cũng từ hàng trăm trở lên, năm mươi cái tốn thời gian tốn sức, rửa máy móc cũng không đủ.
Hễ là nhà máy thì cũng không ai sẵn lòng chấp nhận.
Lý Tùng Bân do dự một hồi, lập tức nghiến răng gật đầu đồng ý: “Được! Hợp tác là phải đưa lòng thành ra trước. Năm mươi cái thì năm mươi cái, chừng nào bắt đầu?”
Tống Hân Nghiên đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, không ngờ đối phương sẽ đồng ý.
Cô hơi sửng sốt, vui mừng cười nói: “Bây giờ có thể bắt đầu luôn.”
Hai người sát khuẩn một lần nữa rồi bước vào xưởng.
Một khi đâm đầu vào công việc thì Tống Hân Nghiên lập tức quên mình, mãi cho đến khi điện thoại không biết đã vang lên đến lần thứ mấy.
Cô giao công việc trong tay cho giám đốc Lý, tháo găng tay xuống rồi bắt máy.
“Đầu Gỗ, có chuyện gì vậy?”
“Cái con nhỏ chết tiệt này, đi lêu lổng nơi nào mà gọi điện nửa ngày cũng không bắt máy. Mau xem hot search đi, xảy ra chuyện rồi.”
Tống Hân Nghiên cau mày, vội vàng cúp máy ra khỏi xưởng.
Cô ngồi xuống khu nghỉ ngơi ở bên ngoài, tháo khẩu trang ném sang một bên, mở hot search ra.
#Nghiên Mị bị tố cáo#
#Sản phẩm mới của Nghiên Mị làm hỏng mặt#
Trái tim của Tống Hân Nghiên đột ngột chùng xuống, nhanh chóng nhấp vào.
Nguyên nhân rất đơn giản, có người đã dùng sản phẩm loại sẹo trừ nhăn “Hoa Nhan” của Nghiên Mị, trên mặt xảy ra vấn đề.
Nạn nhân cho biết lúc đầu “Hoa Nhan” đúng là có chút hiệu quả, nhưng ngay sau đó thì trên mặt lập tức xuất hiện ngứa ngáy châm chích, dần dần bắt đầu lở loét, còn nghiêm trọng hơn so với trước khi xóa sẹo.
Tống Hân Nghiên cau chặt mày khi nhìn thấy tấm ảnh của “Hoa Nhan” trong hot search.
Chính là sản phẩm mới mà Tống Mỹ Như đưa ra thị trường trước.
Khương Thu Mộc gọi video tới.
Tống Hân Nghiên bắt máy: “Đầu Gỗ, có muốn đi vả mặt không?”
Mặt Khương Thu Mộc đầy vẻ ngờ vực, nhưng đáy mắt lại lờ mờ có chút phấn khích: “Cậu muốn làm gì?”