Tiếng khóc và tiếng khuyên giải trong hành lang đột nhiên ngừng lại.
Đường Ngọc Linh và Tống Quốc Dũng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Tống Mỹ Như thoáng hiện nét vui mừng.
Tống Hân Nghiên làm như không thấy hết thảy mọi chuyện: “Tôi sẽ cho các người những thứ mà các người muốn này. Mấy thẻ ngân hàng đã bị khóa cũng không cần mở ra nữa. Tôi cũng sẽ không mang theo một đồng một cắc nào của nhà họ Tống. Tôi sẽ ra đi tay trắng, chỉ có điều...”
“Cái gì?” Đường Ngọc Linh nôn nóng truy hỏi.
Tống Hân Nghiên cong khóe miệng đầy chế giễu, hờ hững liếc bọn họ: “Chúng ta đoạn tuyệt quan hệ! Từ nay về sau, tôi không có người thân như các người, các người cũng làm như không có đứa con gái này đi.”
“Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, mày muốn đi, bọn tao cũng không cản.”
Đường Ngọc Linh nhặt thỏa thuận chuyển nhượng trên đất lên, còn đưa bút đã chuẩn bị từ sớm ra.
“Ha!”
Tống Hân Nghiên cười châm chọc: “Vội gì mà vội, tôi cũng đâu có chạy mất. Đợi ông nội chuyển biến tốt thì cầm đến tôi ký tên cho.”
Cô đẩy thứ Đường Ngọc Linh đưa tới ra, sau đó lạnh lùng cảnh cáo: “Mặc dù lúc chia nhà ông nội được giao cho chúng ta chăm sóc, nhưng nếu các người còn dám tiếp tục không ngó ngàng gì đến ông nội, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho bác cả và chú ba biết. Đến lúc đó, các người cứ nghĩ cách phải giải thích thế nào đi!”
Nói xong, cô xoay người sải bước rời đi.
Tống Quốc Dũng tức giận chỉ theo bóng lưng cô: “Súc sinh! Sao tao lại sinh ra một đứa ăn cháo đá bát như mày chứ!”
Tống Mỹ Như vội vàng đỡ ông ta, an ủi: “Ba, đừng tức giận mà tổn hại sức khỏe. Vậy giờ chúng ta có cần cho ông nội dùng thuốc nữa không?”
Đường Ngọc Linh cướp lời: “Tống Hân Nghiên còn chưa ký tên thì chúng ta sẽ không nộp!”
“Không nộp đủ thì ra đường ngủ!” Tống Quốc Dũng tức giận quát lên, sau đấy lại thở dài nói: “Lỡ như bị các bác biết được, e là chúng ta sẽ mất hết. Đi đóng tiền trước đi! Hân Nghiên đã nói như vậy rồi thì cứ chờ ông nội con khỏe lại, nó sẽ không nuốt lời đâu.”
Tống Mỹ Như và Đường Ngọc Linh nhìn nhau.
Mặc dù bọn họ không muốn, nhưng cũng bắt buộc phải đi đóng tiền.
...
Ở quầy đóng tiền.
Tống Hân Nghiên chắc chắn Đường Ngọc Linh đã đóng tiền rồi mới lên xe.
Khương Thu Mộc quan sát cô: “Vẻ mặt này là sao? Chẳng lẽ bệnh của ông nội không mấy lạc quan à?”
Tống Hân Nghiên dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài ấn lên mặt, khẽ lắc đầu.
Cô kể lại sơ qua chuyện trên lầu vừa rồi.
Khương Thu Mộc tức giận tái mặt, đẩy cửa muốn xuống xe: “Ép người quá đáng, tớ đi tìm bọn họ!”
“Đầu Gỗ.”
Tống Hân Nghiên kéo vạt áo sau của Khương Thu Mộc lại, mệt mỏi nói: “Bỏ đi. Vô ích thôi, cứ vậy đi. Bây giờ bọn họ đã đóng tiền, chỉ cần ông nội khỏe lại, cho thì cho vậy.”
Tuy Khương Thu Mộc không cam lòng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà của Tống Hân Nghiên.
Đột nhiên cô ấy nảy ra một ý: “Thật ra thì, ngoài người ba khốn kiếp kia của cậu, chúng ta còn cách khác có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội cậu nữa mà.”
“Cách gì?”
“Tưởng Tử Hàn!”
Khương Thu Mộc kích động nói: “Cậu quên rồi sao, anh ấy là bác sĩ, sao chúng ta phải bỏ gần cầu xa được chứ?”
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức hồ đồ, nghe thấy vậy liền sửng sốt: “Đúng là quên thật.”
Khương Thu Mộc còn lâu mới tin cô: “Không phải quên, mà cậu đã quen gặp vấn đề gì cũng tự mình giải quyết rồi. Cậu nói xem, từ nhỏ đến lớn, cậu đã từng nhờ vả hay dựa vào ai bao giờ chưa?”
Chuyện không tốt hay phiền toái, khó khăn đều tự mình gánh vác, nhưng đến lúc có kết quả tốt thì lúc nào cũng nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui ấy với tất cả mọi người.
Tống Hân Nghiên không nói lời nào.
Người khác đều cho rằng cô là con gái duy nhất trong nhà, có anh em bảo vệ, nhất định sẽ sống như một cô công chúa nhỏ.
Thực tế thì sao?
Cô chưa bao giờ xem mọi chuyện trong nhà như lẽ đương nhiên, nên đã quen dựa hết vào bản thân.
Khương Thu Mộc đau lòng nắm tay cô: “Cậu ép bản thân mạnh mẽ như vậy, lại vẫn không bằng hai giọt nước mắt của một đứa thảo mai.”
Được một hồi khích lệ tẩy não, Tống Hân Nghiên động lòng, quyết định đi tìm Tưởng Tử Hàn nhờ giúp đỡ.
Chỉ cần có thể đảm bảo ông nội không sao, những chuyện khác, cô đều có thể tự mình nghĩ cách giải quyết.
Buổi chiều tan học.
Tống Hân Nghiên đi đón Tưởng Minh Trúc, đưa cô bé đến siêu thị mua sắm cả một đống đồ.
Đến nhà, cô để Tưởng Minh Trúc tự chơi, xách túi lớn túi nhỏ vào phòng bếp.
Lúc Tưởng Tử Hàn về nhà, Tống Hân Nghiên đã nấu gần xong.
Bữa ăn thịnh soạn bày khắp bàn.
Ở giữa bàn còn cắm một lọ hoa hồng xinh đẹp, bên cạnh còn đặt bình đựng rượu.
Trong bình thủy tinh trong suốt là rượu vang màu sắc đẹp mắt lạ thường.
Tưởng Minh Trúc đứng ngoài cửa như bà cụ non: “Lão Tưởng, ba gặp rắc rối rồi.”
Tưởng Tử Hàn liếc nhìn một bàn đồ ăn: “Không phép tắc gì hết.”
Tuy trách cứ, nhưng giọng anh vẫn có chút cưng chiều.
Tưởng Minh Trúc cũng không sợ, tiếp tục nói: “Tối nay ‘vợ’ của ba không phải chuẩn bị quyến rũ ba thì là có chuyện muốn nhờ.”
Đúng lúc Tống Hân Nghiên bưng món canh cuối cùng ra, vừa khéo nghe thấy.
Cô cũng không giấu diếm, mỉm cười khen ngợi: “Con gái chúng ta thật thông minh, giác quan thứ sáu đúng là nhạy bén.”
Rất rõ ràng luôn mà?
Tưởng Minh Trúc đảo cặp mắt to tròn, tự giác đi rửa tay.
Ba người ngồi vào bàn.
Tống Hân Nghiên rót nước trái cây cho Tưởng Minh Trúc, lại rót rượu vang vào ly của mình và Tưởng Tử Hàn.
Mùi rượu ngọt ngấy tỏa ra.
Tưởng Tử Hàn khẽ liếc qua bình rượu.
Rượu khá ngon, có bỏ tâm sức đi chọn, dùng giá cao để mua.
Tống Hân Nghiên cười híp mắt bưng ly rượu lên: “Anh yêu đã vất vả rồi, em mời anh.”
Tưởng Tử Hàn không nâng ly: “Tối nay tôi có cuộc họp trực tuyến, lúc làm việc không uống rượu.”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy tôi cạn trước.”
Tưởng Tử Hàn bình đạm dùng bữa: “Tôi không có hứng thú biết, cũng không muốn bận tâm đến những chuyện vớ vẩn trong giới của cô. Nên báo cảnh sát thì cô cứ báo cảnh sát.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, ngỡ ngàng ngước mắt lên.
Người đàn ông ngồi đối diện có gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, dáng vẻ lại lãnh đạm, không ngờ lại để tâm tới chuyện của cô.
“Hóa ra anh biết à?”
Nghĩ lại cũng đúng, ở buổi họp báo có nhiều nhà truyền thông như vậy, anh biết được cũng không phải việc khó gì.
Hơn nữa, dù sao Tống Mỹ Như cũng là cháu dâu tương lai của anh, nhất định anh sẽ chú ý thôi.
Tống Hân Nghiên vội vàng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, tôi có thể giải quyết được chút chuyện nhỏ kia. Tôi tìm anh là vì ông nội tôi. Ông ấy hôn mê đã mấy tháng rồi, dùng thuốc nhập khẩu mãi mới tỉnh lại. Nhưng mà...”
“Tôi làm ở khoa ung bướu, không chữa được bệnh của ông nội cô đâu.” Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt cắt lời cô.
Tống Hân Nghiên đành nuốt lại những lời chưa nói ra.
Cô yên lặng chớp mắt, có chút mất mát: “Cũng phải, ngành gì cũng có chuyên môn. Vậy bữa cơm này cứ coi như cảm ơn thẻ của anh vậy. Anh mau ăn đi.”
Vậy là từ bỏ à?
Tưởng Tử Hàn hơi cau mày.
Không phải da mặt cô ta rất dày ư? Sao lại đột nhiên tốt tính thế?
Người đàn ông nếm thử một miếng thức ăn, hờ hững lên tiếng: “Nể cô tối nay nấu cũng tạm được, cô cầu xin thêm một câu nữa, có lẽ tôi sẽ cân nhắc nhờ đồng nghiệp xem hộ một chút.”
Tình thế xoay chuyển, sự hụt hẫng lập tức bị niềm vui sướng thay thế, nụ cười từ khóe miệng kéo dài đến tận đáy mắt.
Tống Hân Nghiên vội bưng ly rượu đi đến bên cạnh người đàn ông, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như suối: “Quả nhiên anh yêu tốt nhất, không những đẹp trai mà còn biết quan tâm chăm sóc người khác nữa. Rốt cuộc kiếp trước em đã cứu bao nhiêu cái vũ trụ mà kiếp này lại gặp được anh...”
“Bóng đèn” Tưởng Minh Trúc cảm thấy vô cùng buồn bực.
Cô bé chỉ muốn yên lặng ăn tối thôi, sao lại phải ăn cơm chó của hai người họ thế này?
Bé con hung hăng trừng mắt: “Hai người cộng lại đã hơn năm mươi tuổi rồi, có thể tha cho lỗ tai của con được không?”
Tống Hân Nghiên: “…”
Tưởng Tử Hàn: “…”
Tưởng Minh Trúc nhảy xuống khỏi ghế cạnh bàn ăn, mở ba lô lấy một tờ thông báo ra rồi vỗ lên mặt bàn: “Chiều thứ sáu có hội thể thao giữa ba mẹ và con cái. Tuổi hai người cộng lại cũng có thể về hưu rồi, có lẽ cũng không tham gia được, vậy thì đừng có đi.”
Cô nhóc nói như thể sao cũng được, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo rõ ràng có chút mong đợi.