“Còn nữa, tôi không ăn cay, sau này nấu cơm chú ý vào.”
Tưởng Tử Hàn nói xong đẩy cửa vào phòng, cứ thế nhốt cô ngoài cửa.
“Yes!”
Tống Hân Nghiên nắm tay, tặng một nụ hôn gió cho ván cửa.
Cậu trai, xem chị trị cưng thế nào!
Có chỗ ở rồi, cô có thể lòng không tạp niệm mà tiếp tục công việc.
Ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên vốn đã hẹn với Khương Thu Mộc đi xem phòng thí nghiệm mới.
Nhưng vừa ra cửa, bụng cô lại đau nhức âm ỉ, chưa đến một phút mà cô đã đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Đồ khốn Trương Trung Nam, đạp một cú ác thật!”
Thời gian còn dư dả, Tống Hân Nghiên thuận đường đến bệnh viện gần đó một chuyến.
Bác sĩ khoa ngoại khám cho cô xong, đề nghị cô đến bên phụ khoa siêu âm kiểm tra.
“Sinh mấy đứa rồi?” Bác sĩ trung niên vừa siêu âm cho cô vừa hỏi.
Tống Hân Nghiên nằm trên giường ngẩn tò te: “Bác sĩ, tôi còn chưa kết hôn mà, đã sinh đứa nào được chứ?”
Bác sĩ cau mày: “Cô gái xinh đẹp thế này trông không giống người biết nói dối. Lần trước cô sinh xong không chăm sóc tử cung tốt, lần này bị ngoại lực va chạm, vết thương cổ tử cung tái phát.”
Tống Hân Nghiên không bình tĩnh nổi nữa, vội vàng đứng lên: “Bác sĩ, bà thật sự có thể nhìn ra tôi từng sinh con sao?”
Vài mảnh ký ức xoay vần trong đầu khiến đầu cô đau nhói.
Bác sĩ dọn dụng cụ: “Sinh hay không sinh đâu phải do tôi nói, là máy móc nhìn ra mà.”
Một suy đoán to gan hiện lên trong đầu, Tống Hân Nghiên run giọng hỏi: “Thế... Có thể nhìn ra tôi sinh bao lâu rồi không?”
“Theo tình huống miệng vết thương xem xét thì chắc trên dưới ba năm thôi.”
Ba năm...
Tống Hân Nghiên như bị sét đánh!
Ba năm trước chẳng phải chính là vào năm cô bị bắt cóc đấy sao?
Vậy là… trong năm đó cô từng sinh một đứa bé ư?
...
Tống Hân Nghiên hoang mang bước ra khỏi bệnh viện, rất lâu mà tâm trạng không bình phục nổi.
Mãi đến khi nhìn thấy Khương Thu Mộc, cô mới thu lại vẻ hoang mang trên mặt.
Cô nhất định phải nghĩ cách tìm lại ký ức một năm kia! Nếu có cơ hội, cô nhất định phải khiến người tổn thương cô năm đó trả giá đắt!
Nhưng lúc này, cô có việc gấp hơn cần làm.
Phòng thí nghiệm Khương Thu Mộc tìm cho Tống Hân Nghiên nằm ở một khu xưởng bỏ đi, nhìn bên ngoài thì khá cũ, nhưng bên trong rộng rãi cực kỳ, phòng thí nghiệm cũng đầy đủ mọi thiết bị.
Tống Hân Nghiên rất hài lòng.
Cho dù thế nào, cô nhất định phải tránh người nhà họ Tống để hoàn thành sản phẩm mới, tuyệt đối không thể tiết lộ công thức cho bọn họ.
Vài ngày tiếp đó, gần như Tống Hân Nghiên đều đâm đầu vào thí nghiệm cả ngày.
Đi sớm về trễ, sau vài ngày đêm, cuối cùng thí nghiệm của cô đã có tiến triển mang tính đột phá.
Sau bữa tối hôm nay.
Tống Hân Nghiên lấy ra một lọ kem có thiết kế bao bì phong cách dân tộc ra cho Tưởng Tử Hàn xem, dáng vẻ như đang dâng lên vật quý: “Sản phẩm mới nhất do phòng thí nghiệm của tôi làm ra, một khi đưa lên thị trường là có thể hợp tác với bệnh viện các anh làm xóa sẹo trị nhăn, hữu dụng lắm đấy.”
Tưởng Tử Hàn thản nhiên liếc qua một cái, mặt lạnh tanh: “Tôi chỉ là bác sĩ, không quản được việc hợp tác của bệnh viện.”
Tống Hân Nghiên biết anh hiểu lầm: “Tôi có nói là nhờ anh giúp đỡ đi cửa sau đâu, chỉ khoe với anh thôi.”
Cô xòe hai cánh tay ra: “Nhìn đi, hiệu quả phải gọi là được của nó luôn.”
Trên làn da trắng nõn xuất hiện vết cắt rõ rệt, miệng vết thương hơi sưng đỏ, vừa kết vảy.
Tưởng Tử Hàn cau mày: “Lại bị thương lúc nào đây?”
Tống Hân Nghiên cười hì hì: “Hôm qua tự cắt, đích thân thử hiệu quả kem trừ sẹo của mình.”
Mặt Tưởng Tử Hàn lạnh xuống: “Tống Hân Nghiên, cô điên đấy à?”
“Chuyện nhỏ mà, làm quá lên thế làm gì?”
Tống Hân Nghiên không buồn để ý: “Người nào làm thí nghiệm mà không đích thân dùng mình thử thuốc đâu chứ? Anh là bác sĩ, tôi không tin lúc mới học anh lại chưa từng tự tiêm cho mình.”
Mặt anh âm trầm tột độ.
Cô nàng ngu ngốc này!
Tống Hân Nghiên đắm chìm trong sản phẩm mới của chính mình, thoa kem lên miệng vết thương, sau đấy bất chợt nâng tay đặt dưới chóp mũi anh: “Ngửi thử đi, thơm lắm phải không?”
Mùi hoa lài thoang thoảng hòa với mùi thơm cơ thể cô gái quanh quẩn nơi chóp mũi, tràn vào lòng người.
Tim Tưởng Tử Hàn chợt đập nhanh, vành tai vô thức nóng lên.
Anh lạnh mặt đẩy cánh tay cô ra: “Chút tài mọn! Sẹo và nếp nhăn của mỗi người đều không giống nhau, ngay cả thuốc còn không thể đảm bảo thuốc tới bệnh đi, nữa là một sản phẩm làm đẹp.”
Tống Hân Nghiên lười cãi cọ với anh, mặt mày đầy tự tin: “Cứ chờ mà xem.”
Hiệu quả sẽ chứng minh tất cả!
...
Tống Hân Nghiên bước vào công ty, vừa lúc Tống Mỹ Như đang mở họp báo tuyên bố sản phẩm.
Cô theo chỉ thị đi vào phòng họp tổ chức buổi họp báo tuyên bố.
Các phóng viên cầm camera chụp ảnh “tanh tách” không ngừng.
Chủ trì đứng trên bục, Tống Mỹ Như đứng dưới ngọn đèn, đang giới thiệu sản phẩm mới trong tay.
“Sản phẩm dưỡng da mới này của chúng tôi tên là “Hoa Nhan”, công dụng chủ yếu là trừ sẹo xóa nếp nhăn, thành phần của nó…”
Tống Hân Nghiên nhìn thiết kế sản phẩm mới trong tay cô ta, toàn thân cứng đờ tại trận.
Phong cách thiết kế dân tộc, chữ kiểu cổ điển màu sứ Thanh Hoa.
Đó là sản phẩm mới của cô!
Tống Mỹ Như giới thiệu thành phần và quy trình sản xuất sản phẩm xong, lập tức nghênh đón tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức thở không thông: “Đây rõ ràng là sản phẩm mới từ phòng thí nghiệm của tôi, thành của chị bao giờ?”
Vừa nói xong, phòng họp thoáng cái im bặt.
Mọi người đều đồng loạt quay đầu lại.
Tống Hân Nghiên bước nhanh lên bục chủ trì, lấy “Hoa Nhan” trong túi mình ra, lạnh lùng nói: “Sản phẩm mới này từ nghiên cứu đến thiết kế đóng gói đều do tôi tự tay làm ra. Tống Mỹ Như, chị đạo nhái thành quả lao động của người khác mà không thấy cắn rứt lương tâm à?”
Tống Mỹ Như khẽ nhếch môi, vẻ mặt tổn thương: “Em gái, em đang nói gì thế? Rõ ràng sản phẩm này là chị dẫn dắt team nghiên cứu dưới sự chứng kiến của mọi người mà.”
Cô ta lấy “Hoa Nhan” trong tay Tống Hân Nghiên tới quan sát: “Đây là hàng mẫu trong phòng thí nghiệm của em à? Còn chưa giám định gì mà.”
Sau đó cô ta lại cầm một lọ của mình lên, chìa đáy ra: “Sản phẩm của bọn chị đã hoàn tất nghiên cứu một thời gian rồi, có đủ cả chứng nhận vệ sinh với giấy phép sản xuất, tất cả giấy phép bọn chị đều có cả. Hơn nữa nhóm sản phẩm đầu tiên đã sản xuất ra rồi, đã đưa đến khu bán độc quyền. Chờ sau buổi tuyên bố hôm nay, toàn bộ cửa hàng độc quyền trên cả nước sẽ đưa hàng lên kệ.”
Tim Tống Hân Nghiên trầm xuống, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Tôi không nói dối, đây là sản phẩm tôi đích thân nghiên cứu ra, trong phòng thí nghiệm của tôi còn có số liệu!”
Bên dưới vang lên tiếng chửi mắng ầm ầm che lấp lời giải thích của cô. Chươ𝑛g mới 𝑛hất tại [ T𝐑𝖴MT𝐑𝖴 YỆ𝙉.𝚅𝙉 ]
“Đúng là trong rừng lớn cái gì cũng có. Cô hai nhà họ Tống không biết xấu hổ thật đấy. Lần trước thì cướp vị hôn phu của cô cả, lần này lại cướp sản phẩm mới. Đúng là không chịu nổi chị gái vừa về nhà sống tốt đúng không.”
“Chậc, vô học.”
“Không biết xấu hổ! Loại ăn cắp thành quả lao động của người khác như vậy nên tống vào tù.”
“Đúng đấy, báo cảnh sát đi! Chuyện này không thể nhân nhượng được!”
Tống Mỹ Như kìm chế khóe môi nhếch lên của mình, lộ vẻ khó xử: “Hân Nghiên là em gái tôi, con bé chưa trưởng thành, mọi người đừng trách móc con bé nặng nề quá.”
“Bảo vệ tới rồi!” Không biết người nào thốt lên câu đó.
Một đám bảo vệ xa lạ xông lên, không nói hai lời đã kéo Tống Hân Nghiên ra ngoài, hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
Tống Hân Nghiên thẳng thừng bị ném khỏi cửa lớn công ty.
Lòng bàn tay vừa mới kết vảy giờ lại bị cọ chảy máu.
Cô phẫn nộ đấm xuống mặt đất.
Khi cô chống mặt đất định đứng lên, trước mặt chợt xuất hiện một đôi giày da sáng bóng.
Một bàn tay không phải làm việc nặng nhọc gì đưa tới trước mặt cô.