Tống Hân Nghiên bỗng sửng sốt, trong đầu hỗn loạn rối bời.
Khương Thu Mộc còn gì không rõ nữa: “Trước khi hiểu rõ ràng thì đừng có nghĩ vẩn vơ. Cậu Cố nói Tưởng Tử Hàn có một ca phẫu thuật rất quan trọng, chắc mấy ngày này bận lắm. Cậu không nhất thiết phải nghĩ những chuyện xa vời quá làm gì. Dành hai ngày này chỉnh đốn tốt cảm xúc của bản thân mình trước. Muốn chia tay hay hợp lại thì phải xác định rõ ràng. Nhưng mà theo tớ thấy thì dù là chia hay hợp cậu cũng đừng lên tiếng, dù sao cậu đuối lý trước mà. Hơn nữa con người Tưởng Tử Hàn cũng không giống kiểu bị cậu cắm sừng còn dễ dàng thả cậu rời đi đâu. Em gái thân mến, tự cầu nhiều phúc đi.”
Tống Hân Nghiên nguýt mắt lườm cô ấy.
Cô lại biết ơn cô ấy quá cơ!
Bị bạn thân phân tích như vậy, ngay cả dũng khí cầu xin làm lành lại của cô cũng tiêu biến hết sạch rồi!
…
Tưởng Tử Hàn vẫn không về nhà.
Tống Hân Nghiên không thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt lo lắng của chị Đinh, vừa về đến nhà đã chui tọt vào phòng.
Lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ được, lại bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Cô mơ màng nhận máy: “Tổng giám đốc Tống, chuyện lớn rồi, nhà xưởng bị cháy!”
Cơn buồn ngủ của Tống Hân Nghiên lập tức bị dọa bay.
Cô ngồi phắt dậy khỏi giường, chân trần xông ra ngoài.
Hiện tại là thời gian nóng nhất mùa hè, lửa lớn bùng lên, hoàn toàn không cách nào khống chế.
Khi Tống Hân Nghiên đuổi tới nhà xưởng, trên dưới cả xưởng cháy đỏ hừng hực, ánh lửa nhuốm hồng nửa vòm trời.
Tro bụi đen đặc phóng lên cao, xông thẳng màn đêm xanh thẳm.
Tro bụi bốc lên mùi cháy khét gay mũi, sóng nhiệt cuồn cuộn, cách mấy mét cũng cảm thấy bỏng rát
113, 114, 115 rú còi inh ỏi, gọi tỉnh cả nửa thành phố.
Cảnh sát chăng dây cách ly từ thật xa.
Tống Hân Nghiên bị cảnh sát ngăn lại: “Mời cô đi cho, không được phép tới gần nơi này.”
Mặt cô tái nhợt, chân nhẹ bẫng như giẫm lên bông: “Đó là xưởng của tôi!”
Cảnh sát nghe vậy mới không ngăn người nữa.
Xuyên qua tầng cảnh giới đầu tiên, Tống Hân Nghiên thấy được nhân viên cứu hỏa bận rộn bên trong và cả những công nhân vội vàng chạy từ xưởng ra.
Người phụ trách xưởng mặt mày lấm lem không nhìn ra vẻ mặt ban đầu nữa, nhào tới bên này gào khóc: “Trời đất hanh khô, cũng không hiểu sao tự nhiên lại cháy. Bên trong đều là nguyên liệu hóa chất và bao bì đóng gói, rất dễ bắt lửa. Lửa vừa dâng lên là nửa cái xưởng đều cháy.”
Hai chân Tống Hân Nghiên như nhũn ra, bắt lấy ống tay áo người phụ trách, vội vàng hỏi: “Người thì sao? Công nhân đâu cả rồi?”
Mấy người công nhân chạy ra tới lúc này đều khóc lóc sống sót sau tai nạn: “Bên phòng kho không có ai. Khi chúng tôi phát hiện ra, thấy không dập lửa được thì lập tức chạy thoát.”
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, suýt nữa ngã ngồi xuống. Đọc 𝙩𝗋uyện hay, 𝙩𝗋uy cập ngay ~ 𝗧𝗋𝗨𝓂𝗧 𝗋uyện.𝒱N ~
Chỉ cần người không sao, những thứ khác đều là chuyện nhỏ thôi.
Người phụ trách xưởng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cào cào mái tóc cháy xém.
Ông ta đỏ mắt nhìn lửa lớn hừng hực bao trùm nhà xưởng, giọng nói khàn khàn: “Tổng giám đốc Tống, hai ngày trước chúng tôi vừa tra xét phương tiện phòng cháy, tuyệt đối không thành vấn đề. Mỗi ngày đầu giờ làm và sau khi tan tầm, nhà xưởng cũng nghiêm khắc tuân thủ quy định làm việc. Lửa lớn tới quá bất ngờ, tôi đã hỏi mọi người rồi, mọi người đều nói không biết nguyên nhân lửa cháy.”
Đầu óc rối bời của Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng dần dần vận chuyển bình thường.
Cô nhìn một vòng công nhân vây quanh bọn họ, khàn giọng nói với người phụ trách: “Đừng khóc ở chỗ này, công nhân còn đang nhìn đấy. Ông là chỗ dựa của bọn họ. Chỉ cần người không sao là chúng ta đều có thể bắt đầu lại. Mau đi đặt khách sạn để công nhân chỉnh đốn nghỉ ngơi trước. Bên này giao cho cảnh sát và đội phòng cháy. Mọi chuyện chờ dập lửa xong đã rồi hẵng nói.”
“Được.” Người phụ trách quệt mắt, đứng lên đi bố trí.
Công nhân đều giải tán.
Tống Hân Nghiên đứng trên khoảng đất trống, chết lặng nhìn cơn hỏa hoạn dần nhỏ xuống, cũng nhìn nhà xưởng mới hôm qua còn khí thế ngất trời giờ đã biến thành một mảnh phế tích.
Đây là xưởng lớn nhất trong số ba nhà xưởng mà cô sở hữu.
70% hàng đều xuất từ bên này.
Giờ tất thảy đều hóa thành tro bụi chỉ trong một sớm.
Lời sáng nay cô vừa hứa với quầy chuyên doanh rằng mấy hôm nữa sẽ giao hai lượt hàng cũng không thể thực hiện được.
Cô không có thời gian bi thương, cần phải nhanh chóng nghĩ cách bù lại.
...
Tới hừng đông, cuối cùng ngọn lửa cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Bên cứu hỏa bận rộn cả đêm rút khỏi, cảnh sát cũng đổi một nhóm khác tới nhận ca điều tra.
Các công nhân tới khách sạn nhưng cũng chẳng an lòng nghỉ ngơi được, đều quay lại ngoài nhà xưởng từ sáng sớm.
Mọi người trầm mặc nhìn nhà xưởng trước mắt.
Nhà kho cháy sạch không dư chút cặn, ngoại trừ một đống máy móc không thể đốt thành tro, cả xưởng đều đã không nhìn ra nguyên hình.
Tống Hân Nghiên nhắm nghiền đôi mắt chua xót, bước vào giữa tro bụi.
Có cảnh sát tìm đến: “Cô Tống, nhà xưởng sau khi gặp hỏa hoạn không an toàn đâu. Cô về trước đi, chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cháy rồi, cần chút thời gian. Cô dặn nhân công giải quyết hậu quả bên mình tạm thời không được phá hỏng hiện trường nhé.”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Những công nhân không biết làm sao cho phải, chỉ mờ mịt nhìn Tống Hân Nghiên.
“Tổng giám đốc Tống, chúng tôi...”
Tống Hân Nghiên khôi phục tinh thần: “Mọi người về khách sạn sửa soạn chút đi, lát nữa sẽ có người tới đón, đưa mọi người đến nhà xưởng khác làm tạm một thời gian. Còn nơi này… đến lúc đó rồi nói sau.”
Các công nhân an tâm hẳn.
Tống Hân Nghiên quay sang người phụ trách: “Trấn an bọn họ cho tốt, chia người ra, bảo bọn họ cứ chuyên tâm làm việc là được. Tuy bên này đã hỏng, nhưng chúng ta không thể kéo dài đơn đặt hàng được, nhất định phải giao đúng hạn.”
Nghĩ một lát, cô lại nói: “Từ hôm nay trở đi, toàn bộ công nhân chia làm hai nhóm thay phiên lên ca. Chỉ cần máy móc chịu được thì sản xuất 24 giờ không gián đoạn, đảm bảo hậu cần. Đi nói với mọi người một tiếng, trước hết vất vả một thời gian đã, chờ giao xong đơn đặt hàng trong tay hẵng nghỉ ngơi thoải mái.”
“Được.”
...
Sáng sớm, tin nhà xưởng cháy đã lên hot search, lúc này không ai là chưa nghe nói tới.
Tống Hân Nghiên vừa bước chân vào công ty đã cảm nhận được một luồng áp lực đặc quánh.
Cô thức cả đêm, trên người ám khói và dính đầy tro bụi, mặt cũng bẩn thỉu vô cùng, trông như vừa lăn lộn một vòng trong trại tị nạn bước ra vậy.
Vừa vào tới cửa, cô đã nghênh đón ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc lo lắng của nhân viên trong công ty.
Tống Hân Nghiên vừa mệt lại buồn ngủ, quần áo còn chẳng buồn thay chứ đừng nói là trấn an tâm trạng của người trong công ty.
Tống Hân Nghiên vừa vào tới văn phòng, Tô Diễm An đã khẩn trương theo sát.
“Tổng giám đốc Tống, từ lúc bắt đầu giờ làm, điện thoại công ty đã bị người ta gọi không ngừng. Bên đối tác đều hỏi có thể giao sản phẩm đúng hạn không? Tất cả đều khóc lóc kể lể bọn họ đã thực hiện kế hoạch đưa ra thị trường từ lâu lắm rồi, cũng đầu tư một khoản tài chính lớn làm marketing... Giờ nhà xưởng bất ngờ cháy, hàng của bọn họ phải làm sao bây giờ...”
Còn đang báo cáo, điện thoại trong văn phòng Tống Hân Nghiên đã vang lên.
Tô Diễm An vội nhận máy: “Xin chào, đây là điện thoại văn phòng tổng giám đốc.”
“Thư ký Tô, dưới lầu có rất nhiều khách hàng chạy tới, đều ồn ào đòi gặp tổng giám đốc Tống.”
Văn phòng rất an tĩnh, tiếng điện thoại cũng không nhỏ, Tống Hân Nghiên nghe được rõ mồn một.
Cô ngồi xuống ghế làm việc rồi ổn định cảm xúc, nhận lấy điện thoại: “Đưa người tới phòng họp, tôi tới bây giờ đây.”
Cô cúp máy, cũng không kịp rửa mặt chải đầu gì cả, chỉ thoáng chỉnh lý lại đầu tóc và quần áo rồi tới thẳng phòng họp.
Tống Hân Nghiên vừa bước vào họp, mấy đối tác lập tức đứng cả dậy.
“Tổng giám đốc Tống, chúng tôi biết nhà xưởng cháy khiến cô tổn thất nghiêm trọng. Chúng tôi cũng chẳng muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu. Nhưng giai đoạn trước đầu tư vào quá nhiều, nếu hiện tại không lấy được hàng…”
“Đúng vậy, cho dù thế nào cô cũng phải cho chúng tôi lời giải thích chứ hả? Giờ chúng tôi nên làm gì đây?”
“Chúng tôi đã cam đoan với khách hàng của mình rồi. Hàng của tôi chậm một ngày cũng không được đâu!”
“...”
Tống Hân Nghiên chống hai tay lên mép bàn, trầm mặc lắng nghe, mãi cho tới khi bọn họ mồm năm miệng mười xong rồi mới lên tiếng: “Nói xong rồi à?”
Không ai nói gì nữa.