“Ăn đồ ship ngoài, tám người, ngộ độc thực phẩm cấp độ khác nhau. Vừa rửa ruột rồi, hiện giờ vẫn cần quan sát thêm.”
Mấy người trúng độc hết sức uể oải, Tống Hân Nghiên không trúng độc cũng mỏi mệt không thôi.
Cô nhìn tám người nằm trên giường bệnh xung quanh, lên tinh thần nói: “Tớ báo cảnh sát rồi, bên cảnh sát cũng đã mang số đồ ăn thừa đi xét nghiệm.”
Khương Thu Mộc cau mày: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”
“Tớ cũng không biết.”
Có đồng nghiệp tinh thần khá hơn một chút, thấy Tống Hân Nghiên tự trách thì an ủi ngược lại cô: “Tổng giám đốc Tống đừng tự trách nữa, bọn tôi không trách cô. Đâu ai biết được ăn đồ gọi ngoài còn phải nhập viện chứ.”
“Đúng vậy, đồ ăn đều là chúng tôi tự gọi mà, không liên quan gì đến cô. Huống chi cảnh sát cũng đã vào cuộc rồi.”
Đang nói, có người lại ói ra, còn có người chạy vào nhà vệ sinh tiêu chảy không ra nổi.
Khung cảnh hỗn loạn cực kỳ.
Khương Thu Mộc cũng không kịp hỏi thêm nữa, bận rộn cùng Tống Hân Nghiên, lúc thì đỡ người bệnh, lúc thì lấy nước, bưng chậu nôn, rồi cầm bô…
Tống Hân Nghiên thấy Liễu Hoài Thu nôn thốc nôn tháo đến trắng bệch cả mặt, cô liền vừa vuốt lưng cho đối phương vừa đưa nước qua: “Vô cùng xin lỗi mọi người, cuối tuần êm đẹp bị tôi gọi về tăng ca thì thôi đi, còn khiến mọi người phải nhập viện nữa.”
Liễu Hoài Thu muốn đáp lời, nhưng dạ dày co thắt, ngoại trừ tiếng nôn khan ra thì không nói được gì cả.
Đôi môi hồng hào của Tống Hân Nghiên mím thành đường thẳng, tái nhợt không chút màu máu.
Chờ Liễu Hoài Thu nôn xong, cô lại bưng bô chạy vào WC đổ bãi nôn.
Mùi của bãi nôn kinh khủng khiến cô lợm cả cổ.
Tống Hân Nghiên tái nhợt mặt mày, trông như sắp ngất xỉu tới nơi, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ.
Khương Thu Mộc đang đỡ một người ra khỏi nhà vệ sinh, thấy cảnh này thì đau lòng đỏ cả viền mắt.
Cô ấy bịt mũi chạy tới: “Để tớ làm cho. Tuy cậu phải tự tay làm rất nhiều chuyện từ nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là cô chiêu nhà họ Tống, lớn lên trong nhung lụa, nào phải làm chuyện thế này bao giờ.”
Tống Hân Nghiên vội đẩy cô ấy ra, nín thở nói vội: “Cậu thì không thế à? Cậu làm mấy chuyện này hồi nào? Đứng xa ra chút đi.”
Sau khi cô đổ bô nôn xong liền đi ra, Khương Thu Mộc còn đứng ở cửa.
Mặt mày cả hai đều tái nhợt, cả nửa buổi cũng không hồi lại.
Tống Hân Nghiên cố nén cơn buồn nôn, nhếch môi cười ảm đạm, an ủi Khương Thu Mộc: “Tớ không sao thật mà. Chỉ cần bọn họ không sao thì bảo tớ đi đổ phân tớ cũng không ý kiến gì hết.”
Một Tống Hân Nghiên hèn mọn như vậy suýt nữa khiến cho Khương Thu Mộc ứa lệ.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng vừa lúc tới nơi.
Chúc Minh Đức thấy Tống Hân Nghiên cầm bô trong tay thì hốt hoảng, vội vàng xông lên giành lấy bô trong tay cô: “Mợ chủ, việc này gọi y tá làm là được, tôi đã sắp xếp cả rồi.”
Khương Thu Mộc thở phào một hơi, đẩy Tống Hân Nghiên vào lòng Tưởng Tử Hàn: “Anh đưa Hân Nghiên ra ngoài hít thở không khí trước đã. Người bệnh còn chưa khỏi, khéo cô ấy đã dằn vặt mình bệnh theo rồi.”
Tưởng Tử Hàn đỡ lấy cô gái nhỏ sa vào lòng mình, dẫn người ra khỏi phòng cấp cứu, vừa đi vừa trấn an: “Anh đã nắm rõ tình hình trên đường tới đây rồi. Tình trạng các đồng nghiệp của em không quá nghiêm trọng đâu, Cố Vũ Tùng sẽ chăm nom cẩn thận, không sao cả.”. Truyện Tiên Hiệp
Tống Hân Nghiên nhìn cửa phòng cấp cứu, cười khổ: “Vừa mới ký mấy hợp đồng lớn, còn chưa kịp vui thì đã vui quá hóa buồn, em thà rằng người nằm nơi này là em…”
Tưởng Tử Hàn cau mày, nắm cánh tay cô, nghiêm túc nói: “Tống Hân Nghiên, tỉnh táo lên. Nếu người nằm đây mà là em thì bọn họ tìm ai để trông cậy vào nữa chứ? Tin anh đi, bọn họ sẽ ổn thôi.”
Anh nắm tay cô quay lại phòng cấp cứu, nói với mấy người đang nằm ở khu vực quan sát: “Mọi người an tâm dưỡng bệnh, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không để mọi người lưu lại bất cứ di chứng gì. Chúng tôi cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời thích hợp cho chuyện này. Khi nào mọi người ra viện, không cần biết trách nhiệm do ai, ngoại trừ khoản bồi thường theo quy định, tôi sẽ thay mặt tổng giám đốc Tống bồi thường mọi người thêm một phần.”
Bác sĩ đang điền ghi chép quan sát cười nói: “Chắc mọi người không biết đâu nhỉ, bác sĩ Tưởng là đại thần của bệnh viện chúng tôi đấy. Có lời này của anh ấy, dù hôm nay thần tiên hạ phàm cũng không làm gì được mọi người đâu. Mọi người cứ việc an tâm nghỉ ngơi đi, có gì không khỏe thì lập tức nói cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý…”
Lúc này, đáy lòng rối bời cả đêm của Tống Hân Nghiên mới an ổn lại.
Mà sau khi tinh thần thả lỏng, cơn mệt mỏi cũng ập tới.
Tưởng Tử Hàn tìm cho cô một cái ghế dựa, để cô ngồi trong góc nghỉ ngơi một lát.
Cố Vũ Tùng và bác sĩ trưởng nghiêm trọng cầm báo cáo xét nghiệm đi tới.
“Anh Hàn.” Cố Vũ Tùng đưa báo cáo cho anh: “Sợ là chuyện lần này không đơn giản.”
Tưởng Tử Hàn nhanh chóng lật xem báo cáo xét nghiệm của tám người họ, đôi mày chợt cau chặt lại.
Bác sĩ trưởng nói: “Đây không phải trường hợp ngộ độc thực phẩm thông thường, nhìn thành phần này, rõ ràng là… có người đầu độc. May mà đưa đi cấp cứu sớm đấy.”
Tống Hân Nghiên đứng bật dậy, mặt trắng như tờ giấy: “Đầu độc?”
Tưởng Tử Hàn trấn an đánh mắt nhìn cô, rồi lại quay đầu nhìn Cố Vũ Tùng: “Báo cảnh sát đi, giao phần xét nghiệm này cho cảnh sát, bảo bọn họ bắt tay vào điều tra từ phương diện này.”
Cố Vũ Tùng gật đầu, cầm báo cáo chạy vội đi.
Tống Hân Nghiên khiếp sợ không thôi: “Có thể là ai chứ? Mục tiêu của bọn họ là em hay là…”
“Đừng cuống.”
Tưởng Tử Hàn an ủi: “Em thuật lại từ đầu đến cuối chuyện hôm nay cho anh nghe đi.”
Tống Hân Nghiên cau chặt mày: “Tăng ca muộn quá nên em mời mọi người ăn khuya. Tất cả đồ ăn đều là lúc ấy mới gọi, Liễu Hoài Thu dùng điện thoại của em để chốt món, bên giao hàng đưa tới. Ăn khuya là quyết định đột xuất thôi, nếu xác định đầu độc thì sao người hạ độc biết bọn em sẽ gọi cơm ngoài đúng lúc ấy được chứ? Thế nên rất có thể mục tiêu đầu độc là em, có phải có người theo dõi nhất cử nhất động của em không?”
Càng nghĩ càng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Nếu thật là như vậy thì đúng là quá đáng sợ!
Tưởng Tử Hàn buồn cười nhéo má cô: “Em đã trải qua nhiều như vậy rồi, sao gặp chuyện thế này vẫn còn sợ thế? Cảm thấy bất ngờ có phải hơi ngốc quá không? Tổng giám đốc Tống, xem ra em nếm chưa đủ nhiều đòn hiểm của xã hội rồi…”
Tống Hân Nghiên buồn bực hất tay anh ra: “Em đã lo muốn chết rồi mà anh còn có tâm trạng đùa nữa.”
Nụ cười của Tưởng Tử Hàn nhạt xuống: “Có ông xã em ở đây, tuyệt đối sẽ không để đồng nghiệp của em gặp chuyện không may, càng sẽ không để em gặp bất trắc. Vào văn phòng anh nghỉ một lát đi, bên này cứ giao cho anh với Cố Vũ Tùng là được.”
Anh gọi y tá tới dẫn Tống Hân Nghiên đến văn phòng riêng của mình, còn anh thì đi thay quần áo, đi đối chiếu kết quả xét nghiệm để điều chỉnh thuốc cùng Cố Vũ Tùng.
Lúc này sao Tống Hân Nghiên có thể nghỉ ngơi cho được.
Giờ cô còn chẳng dám đứng yên một chỗ.
Chỉ cần dừng hoạt động là trong đầu sẽ không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ.
Tống Hân Nghiên bảo y tá đi rồi lại chạy tới khu giám sát, cùng Khương Thu Mộc phụ giúp y tá mà Chúc Minh Đức tìm tới.
Một đêm bận rộn.
Mãi đến hừng đông, tình trạng của những người trúng độc mới được khống chế, ổn định trở lại, cũng chuyển vào phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên chờ đến khi mọi người ngủ cả rồi mới như đứt dây cót, ngồi phịch xuống ghế nghỉ ngoài phòng bệnh.
Cô nắm chặt tay Khương Thu Mộc.
Tay hai người đều lạnh, nắm lấy nhau cũng không dễ chịu gì, nhưng lại rất an tâm.
“Đầu Gỗ, đêm nay cậu vất vả rồi. Cảm ơn cậu.”
“Cậu ngứa đòn đấy hả.”
Khương Thu Mộc nhẹ nhàng vỗ lên gáy cô: “Khách sáo với tớ này, đánh chết cậu bây giờ.”
Hai người nhìn nhau cười, ngồi sóng vai trên ghế, cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác chân thật.
Khi Tưởng Tử Hàn bận xong việc trở lại, Tống Hân Nghiên đã mệt đến mức ngủ thiếp đi trên ghế nghỉ.
Anh khom người, đang định ôm cô lên thì Tống Hân Nghiên tỉnh lại.