Chương 972
Chúc Minh Đức đi theo sau ông chủ của mình, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý khi đi ngang qua Tống Dương Minh.
Trong phòng riêng, người của Tưởng Tử Hàn nhanh chóng rời đi.
Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Thanh Hoa đang nhếch nhác trong vòng tay anh.
Mái tóc dính đầy dầu ớt và lá rau của bà ta rối tung cả lên, miệng bà ta sưng to gấp ba lần, không còn ra con người nữa…
Trong lòng Tống Dương Minh cảm thấy sảng khoái kỳ lạ.
Anh ta chậm rãi lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Alo, 115, tôi đang ở…”
Sân bay quốc tế Thủ Đô.
Lệ Anh Vũ đeo kính râm vừa bước ra khỏi hành lang VIP thì bị một nhóm người mặc đồ đen chặn lại.
“Lệ thiếu gia khổ cực rồi, thiếu gia nhà tôi kêu chúng tôi tới đón ngài.”
Đối phương mặt vô cảm máy móc nói.
Lệ Anh Vũ sững sờ.
Anh ta đã nói với Dạ Vũ Đình thời gian máy bay sẽ hạ cánh, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ cử người đến đón.
Tự dưng có chút được sủng mà sợ.
Anh ta lập tức khách sáo gật đầu: “Được, khổ cực cho các anh rồi.”
Đi theo đối phương đến bãi đậu xe.
Người vệ sĩ bước tới trước một chiếc RV và mở cửa sau.
Lệ Anh Vũ không nghĩ nhiều liền cúi xuống đi vào.
Vừa bước vào, ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Ngồi trên ghế sô pha của xe không phải là Dạ Vũ Đình mà là Lục Minh Hạo với khuôn mặt baby.
Bên cạnh anh ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen cao lớn cường tráng.
Lục Minh Hạo lúc này đang mê mẩn trò chơi trên điện thoại di động của mình, rút tí thời gian ngẩng đầu lên, liếc Lệ Anh Vũ một cái.
“Chờ một chút, tôi đánh xong trận này rồi nói.”