CHƯƠNG 94
Nhìn người đàn ông đối diện mặt đen như mực, cô vừa vô tội vừa bất đắc dĩ nói: “Tôi không cố ý đâu… tôi có gõ cửa mà.”
Tưởng Tử Hàn mặt mày lạnh tanh bước đến gần.
Khí thế của anh hơi khiến người ta sợ hãi.
Tống Hân Nghiên giơ chiếc bánh ngọt lùi lại đằng sau: “Biết… biết anh không ăn cay, tôi chạy… chạy tít tận chỗ xa mua… về… Hương vị rất…”
Cằm cô bất ngờ bị đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy.
Bị đau, hàng mày thanh tú bất giác chau lại.
“Ăn no rồi à?”
Tống Hân Nghiên ngơ ngác gật đầu: “Ăn no… no rồi.”
Ăn tối xong là không đói nữa.
Tưởng Tử Hàn nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh lùng: “Ăn no rồi còn vào quyến rũ tôi?”
“Hả… Hả? Không phải, anh lầm…”
Tưởng Tử Hàn buông phắt tay, đẩy người ra không hề khách sáo: “Ai thích ăn bánh ngọt vớ vẩn này của cô thì cho người ấy ăn đi, đừng có dùng chiêu này với tôi!”
Tống Hân Nghiên bị đẩy lảo đảo, lùi khỏi cửa phòng.
Cô vừa đứng vững thì cửa đã đóng sầm lại, suýt nữa đập thẳng lên mặt cô.
“Này!”
Nóng tính!
Tống Hân Nghiên tức giận siết chặt tay, nhìn một cái thì đã làm sao?
Lãng phí lòng tốt của cô!
Không nể tình anh là cậu của người kia thì bà đây thèm vào mà hầu hạ nhé!
“Hơ!”
Trong phòng khách vang lên tiếng cười nhạo không thèm nể nang của Tưởng Minh Trúc.
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô nhóc vô lương tâm này hai giây, vuốt ngực cho nguôi.
Không sao, không sao, không tức giận.
So đo với một nhóc con với một ông chú làm cái gì!