Chương 937
Tống Dương Minh nắm chặt lấy cổ tay Tống Mỹ Như, hàng lông mày rậm nhíu chặt lại cùng một chỗ, vô cùng bực bội: “Tống Mỹ Như, cô muốn làm cái gì?”
Tay bị anh ấy hất ra.
Tống Mỹ Như bị lực đạo của anh ấy làm cho lảo đảo.
Cô ta tủi thân mím môi: “Em là em gái của anh mà, em có thể làm cái gì chứ, em quan tâm anh thôi.”
Lông mày của Tống Dương Minh lại càng nhíu chặt hơn nữa: “Cô uống rượu?”
“Không có.”
Tống Mỹ Như mỉm cười lắc đầu: “Anh à, anh thấy em có đẹp không?”
Tống Dương Minh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, túm cô ta rồi đẩy ra bên ngoài.
Tống Mỹ Như vùng vẫy hất tay ra, nhào tới phía trước, đôi tay liền dán chặt trên cổ Tống Dương Minh: “Em không đi đâu, anh, anh trả lời em đi, em có đẹp không, anh trả lời em thì em sẽ đi.”
Tống Dương Minh kiềm chế lửa giận, không có kiên nhẫn dây dưa với một kẻ đang say khướt: “Đẹp.”
Tống Mỹ Như hài lòng mỉm cười, đầu nghiêng qua một bên, đặt một nụ hôn lên trên má Tống Dương Minh.
Tống Dương Minh kinh ngạc đứng yên bất động.
Hô hấp tràn đầy mùi rượu từ Tống Mỹ Như phun lên trên gò má và gáy anh ấy: “Nhưng mà trong lòng anh, em có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng không bằng Tống Hân Nghiên có đúng không? Anh, đều là em gái của anh, tại sao anh lại thích nó mà không thích em?”
Tống Dương Minh giận dữ vội vàng kéo tay của cô ta xuống, đẩy cô ta té ngã xuống đất.
“Tống Mỹ Như, cô tỉnh táo cho tôi, tôi là anh trai của cô, chúng ta là anh em ruột.”
Tống Mỹ Như bị té ê hết cả mông, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu: “Anh em ruột cái quái gì.”
Tống Dương Minh?
Tống Mỹ Như chật vật đứng dậy: “Chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, em và anh không có tình cảm anh em, đừng nói là tình cảm anh em, cho dù là đối với Tống Quốc Dũng hay Đường Ngọc Linh em đều không có tình cảm, ngược lại là em hận bọn họ đến chết. Hận bọn họ năm đó vô dụng lạc mất em, hận bọn họ khiến em chịu khổ nhiều năm như thế, hại em mất đi tình cảm gia đình, tình cảm anh đối với Tống Hân Nghiên vốn dĩ nên thuộc về em, là của em!”
Phát tiết một trận, Tống Mỹ Như đỏ hoe mắt, bộ dạng vô cùng điên cuồng.