CHƯƠNG 907
“Rồi.”
Tống Hân Nghiên sửa sang lại quần áo cho Thẩm Hoài Ngưng: “Để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nào xảy ra, tớ định lần lượt đưa bà ấy đến ba bệnh viện, đều là đơn vị nằm dưới sự quản lý của quân đội.”
Khương Thu Mộc xoay người về phòng: “Chờ tớ thay đồ rồi đi cùng cậu.”
“Ừm.” Tống Hân Nghiên đáp.
Cô đã xin nghỉ ở công ty rồi, giờ cùng Khương Thu Mộc đưa Thẩm Hoài Ngưng đi thôi.
Vì có mối quan hệ với Tống Dương Minh nên họ vừa đến đã có chuyên gia tiếp đón và lấy mẫu.
“Anh Tống đã dặn phải làm gấp cho mọi người. Nếu được thì chờ ở đây nhé, trong vòng hai tiếng tới sẽ có kết quả.”
“Vâng, cảm ơn.”
Vì có Thẩm Hoài Ngưng nên đi nhiều nơi cũng rất bất tiện.
Thế là nhóm ba người Tống Hân Nghiên chờ ở ngoài.
Qua vách kính, cô nhìn mẫu của mình và Thẩm Hoài Ngưng được đưa vào phân tích so sánh, chờ đợi một lúc thật lâu mới có kết quả.
Khoảnh khắc nhận được kết quả, tay Tống Hân Nghiên run bần bật.
Cô và Thẩm Hoài Ngưng là mẹ con ruột!
Khương Thu Mộc hào hứng đến mức mặt đỏ bừng: “Trời ơi, dì ấy thật sự là… Thật sự là…”
“Ừ.” Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm tờ báo cáo kết quả, mắt bỗng đau xót.
Trước khi nước mắt rơi xuống, cô ngẩng đầu chớp mắt liên tục để ép những giọt nước nóng hổi ấy chảy ngược vào trong.
Cô bình tĩnh quay đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Hoài Ngưng ngồi trên xe lăn đang cười ngây ngốc với mình, cũng cười đáp lại: “Mẹ ơi, mẹ chờ mệt lắm rồi đúng không ạ? Chúng ta tới bệnh viện tiếp theo thôi.”
“Ừ.” Thẩm Hoài Ngưng ngoan ngoãn đáp, giọng điệu vẫn đờ đẫn như cũ.
Ba người không nghỉ chân chút nào, đi liên tù tì ba bệnh viện.
Vẫn là sự trông mong đó, vẫn là kết quả đó.