CHƯƠNG 897
Có điều gương mặt cô lại tỏ vẻ kinh ngạc, ngước mắt nhìn bà ta: “Cô biết mẹ của cháu?”
Tống Thanh Hoa tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Bà ta lấy điếu thuốc trong tay và dụi vào gạt tàn, sau đó mới thở dài và nói: “Cô không chỉ đã từng gặp mà còn rất thân thuộc… Quên đi, đều là chuyện quá khứ, nhắc lại chỉ sợ cháu đau khổ, không có gì, dù sao người đã không còn nữa.”
Đôi mắt của Tống Hân Nghiên toát lên vẻ hứng thú.
“Ồ.” Cô lạnh nhạt trả lời một tiếng, thật sự không hỏi nữa.
Tống Thanh Hoa kinh ngạc nhướng mày.
Cô gái này thật sự ra bài không theo lẽ thường.
Hoặc có thể do cô quá máu lạnh, không thèm hỏi thăm nhiều hơn dù là chuyện liên quan đến ba mẹ của mình?
Tống Hân Nghiên đang cười khẩy trong lòng.
Đám người này cứ thích lấy ba mẹ chưa từng gặp mặt của cô ra rêu rao, không uy hiếp thì là dụ dỗ.
Bọn họ không chê chiêu này cũ rích, cô vẫn ngại nó quá nhàm.
Cô không sập bẫy, tâm trí bình tĩnh châm thêm trà cho Tống Thanh Hoa: “Hôm nay cô đặc biệt chạy đến đây một chuyến không phải chỉ vì chút chuyện riêng của cháu đó ư?! Nếu đúng là thế, cháu có thể nói rõ với cô, chắc chắn cháu và Dạ Vũ Đình sẽ ly hôn, còn về Tưởng Tử Hàn, cháu không định quay lại với anh ấy. Cháu đã thử hết cả tình yêu lẫn hôn nhân, chỉ có đau khổ và nhàm chán, còn không bằng cố gắng phát triển sự nghiệp giống cô. Cô nói đúng không?”
Xem như Tống Thanh Hoa đã nhìn ra, cô gái nhỏ này chính là một con cá.
Trong lòng hiểu rõ mọi thứ nhưng trơn tuột bắt không dính, nếu bạn không nói trắng ra với cô thì cô vẫn có thể dẫn bạn đi vòng vèo.
Khuôn mặt của Tống Thanh Hoa sầm xuống: “Hân Nghiên, cô nói thẳng với cháu, cháu và Dạ Vũ Đình không thể ly hôn, chẳng những cuộc hôn nhân này không được đổ vỡ, cháu còn phải xóa bỏ hết mọi xích mích do Lâm Tịnh Thi, Chu Ngọc Trân và Dạ Như Tuyết đã gây ra.”