CHƯƠNG 87
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc kiêu ngạo hừ một tiếng: “Cô tưởng ai cũng nghèo rớt mồng tơi như cô chắc?”
Tống Hân Nghiên nghẹn họng.
Bị bạn nhỏ này xem thường rồi hả!
“Cô không phải nghèo, chỉ là bây giờ chưa có tiền thôi.”
Tống Hân Nghiên lí nhí thanh minh một câu, sau đấy lại tò mò: “Nhưng mà cháu cho cô thẻ là để làm gì?”
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc nhíu đôi lông mày đẹp đẽ của mình.
IQ của người lớn bây giờ đúng là làm cho bạn nhỏ thấy quan ngại!
Cô bé mất kiên nhẫn: “Không phải có người xấu hãm hại cô sao? Người khác bắt nạt cô, cô không biết nghĩ cách đáp trả à? Người trưởng thành đánh nhau phạm pháp, dùng pháp luật trừng trị họ có hiểu không? Còn cần tôi dạy cô chắc?”
Tống Hân Nghiên: “…”
Nét mặt của Tưởng Minh Trúc bây giờ đúng kiểu “Cô đã ngốc tới mức không còn thuốc chữa nữa rồi”, chẳng có kiên nhẫn đi giải thích, bà cụ non lên tiếng: “Tiền cho cô vay để đi kiện cáo. Đừng nghĩ là cho không, tôi đầu tư đấy, sau này cô kiếm được tiền rồi phải trả lãi cho tôi.”
Tống Hân Nghiên mặt mày rạng rỡ: “Trả! Trả cả vốn lẫn lãi luôn! Con gái tôi chu đáo quá!”
Cô ôm chầm lấy cô bé muốn thơm một cái.
Bạn nhỏ lanh tay lẹ mắt che lại gương mặt trắng tròn của mình, ra vẻ ghét bỏ: “Ai là con gái của cô!”
Tống Hân Nghiên cười khanh khách, mặt sáng ngời, trong lòng ấm áp vô cùng.
Bạn nhỏ cũng có lòng tự tôn rất cao, cho dù cô không định dùng tới tiền này nhưng cũng cất thẻ đi.
Cô nhóc khẽ nhếch miệng, quay sang nói với ba: “Con đã tài trợ cho vợ của ba phí luật sư rồi, ba không định tài trợ một vị luật sư à?”
Tống Hân Nghiên nhướng mày.
Quào, con bé này tuổi nhỏ mà ranh mãnh, còn biết cả luật sư luôn rồi.
Có điều, một người lớn chừng này như mình lại bị một bạn nhỏ dạy dỗ, quá mất mặt.
Cô liên tục xua tay: “Không cần không cần, vẫn chưa tới lúc ấy.”
Tưởng Tử Hàn lấy điện thoại, tra một dãy số rồi đưa sang bên cho cô: “Lưu lại đi.”
Tống Hân Nghiên cạn lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!