CHƯƠNG 805
Tống Hân Nghiên bị quậy tới mức hết cách, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được được được, ở lại với cậu ở lại với cậu. Nhất định ở lại bên cậu tới sau khi phẫu thuật khôi phục sức khỏe thì mới thôi!”
Khương Thu Mộc lúc này mới chuyển khóc sang cười, đồng thời cũng thầm thở phào.
Hai người vừa im vài câu, Tống Hân Nghiên mới nhớ ra mình vừa rồi đang gọi điện.
Cô vội vàng lôi điện thoại từ trên chăn ra.
Quả nhiên có một cuộc gọi, hơn nữa đã nghe máy.
Chỉ là cuộc gọi chỉ kết nối mười mấy giây.
Tống Hân Nghiên ra hiệu cho Khương Thu Mộc im lặng, lần nữa gọi lại.
Điện thoại rất nhanh được nghe, Dạ Vũ Đình đích thân nghe.
“Hân Nghiên.”
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên rất áy náy: “Vũ Đình, xin lỗi, tôi…
Lời còn chưa nói xong, giọng nói vừa gấp gáp vừa quan tâm của Dạ Vũ Đình truyền tới: “Em đang ở đâu? Không sao chứ? Trước đó gọi điện cho em nhưng mãi không gọi được, trong nhà công ty đều nói em không có ở đó, làm anh lo chết rồi. Còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì…”
Tống Hân Nghiêng nghe thấy sự quan tâm chu đáo như vậy, cái dâng lên trong lòng không phải là sự áy náy, mà là sự đè nén, sự phức tạp nói không rõ được.
Cô thấp giọng nói: “Tôi không sao, chỉ là bây giờ đang ở bệnh viện…”
Vô thức muốn giải thích, Khương Thu Mộc lập tức dùng ngón tay chỉ vào eo của cô.
Tống Hân Nghiên ngứa mà rụt người, ngẩng đầu lườm cô ấy.
Khương Thu Mộc chỉ vào mình, đôi môi tuyệt đẹp đóng mở không lời — tớ!