CHƯƠNG 746
Cô còn chưa nghĩ ra phải dùng lý do gì để nói cho Dạ Vũ Đình biết về căn bệnh của anh ta.
Đúng lúc này, Dạ Nhất bước vào.
Ánh mắt bén nhọn của Dạ Vũ Đình nhìn về phía anh ta: “Dạ Nhất, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả, tại sao mợ chủ lại bị thương nặng như vậy chứ?”
Dạ Nhất mới bước vào cửa: “…”
Bây giờ đi khỏi đây có còn kịp không?
Tống Hân Nghiên giật mình quay đầu nhìn ra cửa: “Dạ Nhất, anh ra ngoài trước…”
Còn chưa nói xong thì đã bị Dạ Nhất ngắt ngang: “Là anh đánh.”
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, hòa cùng giọng nói của Tống Hân Nghiên.
Dạ Vũ Đình giật mình: “Làm sao có thể.”
Anh ta tức giận nói: “Ngay cả một sợi tóc của cô ấy, tôi cũng không nỡ động vào, làm sao tôi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?”
“Dạ Nhất không biết rõ tình hình, anh đừng có nghe lời anh ta.” Tống Hân Nghiên vội vàng trấn an, lại liếc mắt ra hiệu cho Dạ Nhất kêu anh ta ngậm miệng lại.
Dạ Nhất làm như không thấy.
Mặc dù sự thật này vô cùng tàn khốc đối với ông chủ mình, nhưng mà nếu giấu mãi thì rất tàn nhẫn với anh ta.
Anh ta nói: “Ông chủ, anh bị bệnh rồi, anh bị bệnh về tâm lý. Ngày hôm nay đúng lúc phát bệnh khi ở gần mợ chủ, lúc đó anh mất đi lý trí, mợ chủ không phòng bị cho nên mới bị… như thế này, cuối cùng là do mợ chủ dùng đèn bàn đánh anh ngất xỉu, anh mới chịu dừng lại.”
Dạ Vũ Đình nhận phải đả kích một lần nữa, ngơ ngác nghe, thật lâu sau vẫn không hoàn hồn nổi.