CHƯƠNG 63
Cô ấy nói thẳng, đâm sâu vào lòng, Tống Hân Nghiên nghe thấy lại tràn đầy cảm động.
“Được rồi, được rồi, cậu đừng giận nữa, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, sau này tớ sẽ chú ý…”
Cô đang nói, trên đầu chợt có giọt nước nhỏ xuống, rơi trên mặt cô.
Mưa sao?
Tống Hân Nghiên sờ giọt nước trên mặt, nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Không biết từ khi nào, trần nhà trắng tinh đã loang lổ mấy vệt nước.
Hết giọt này đến giọt khác không ngừng nhỏ xuống từ những vị trí khác nhau.
Tống Hân Nghiên vội cầm điện thoại nhảy xuống khỏi giường: “Tưởng Tử Hàn xây cái nhà này trong động thủy đấy à?”
Cô vừa vẩy nước trên người vừa đi đến bàn đọc sách.
Máy tính vẫn còn ở đó.
Không nhìn thấy thì không sao, vừa nhìn…
“A!”
Tống Hân Nghiên kêu lên thảm thiết.
Trên bàn đã tích thành một vũng nước nhỏ.
Có giọt nước rớt xuống máy tính của cô.
Màn hình máy tính lập tức tắt phụt, từ khe bàn phím thoát ra luồng khói xanh.
Cô nhìn máy tính, lập tức sụp đổ: “Tài liệu của tôi…”
Tưởng Tử Hàn đang họp trực tuyến ở phòng ngủ bên cạnh bị tiếng kêu sợ hãi cắt ngang.
Anh đẩy cửa đi vào với gương mặt lạnh băng: “Nửa đêm rồi cô còn không ngủ đi, gào cái gì đấy?”
Chỉ chốc lát, nước trên nóc nhà nhỏ xuống nhiều hơn.
Đầu Tống Hân Nghiên ướt sũng, vô cùng chật vật.
Cô quay đầu nhìn về phía Tưởng Tử Hàn dáng vẻ sắp khóc tới nơi, mặt đầy uất ức: “Tưởng Tử Hàn, nhà anh bị dột, máy tính của tôi bị nhiễm nước hỏng rồi.”
Cô dựng đứng chiếc laptop trong tay, nước nhỏ tí tách xuống theo góc máy tính.
Tưởng Tử Hàn: “…”