CHƯƠNG 56
Bệnh viện.
Tống Hân Nghiên xuống xe: “Đầu Gỗ, cậu đừng lên. Có lẽ ba mẹ tớ vẫn còn ở đó, đụng mặt thì phiền lắm.”
Khương Thu Mộc nắm vô lăng gật đầu: “Cũng được, tính tình tớ không tốt lắm, đến lúc đó e là không nhịn được sẽ choảng nhau luôn lại khiến cậu bị khó xử. Tớ ở đây đợi cậu, có việc gì thì gọi tớ.”
“Được.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên thoáng hiện nét biết ơn, cô bước nhanh lên lầu.
Lúc Tống Hân Nghiên đến nơi, bác sĩ vừa mới kiểm tra xong cho ông cụ.
Tống Hân Nghiên thở hổn hển đẩy đám người Tống Quốc Dũng ra, chạy tới trước giường bệnh: “Ông nội…”
Ông cụ vừa mới tỉnh lại, đôi mắt vẩn đục mở to, vốn không hề phản ứng với tất cả xung quanh, cho đến khi nghe được giọng Tống Hân Nghiên.
Con ngươi đục ngầu hơi động đậy, chậm rãi quay sang nhìn Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên lập tức đỏ mắt, nắm bàn tay gầy đến da bọc xương của ông cụ, nghẹn ngào nói: “Ông nội, ông làm con sợ lắm đấy, may mà cuối cùng ông cũng tỉnh rồi.”
Ông cụ rất kích động, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày sau cũng không phát ra được âm thanh nào.
Gom góp hết sức lực cũng chỉ có thể cử động đầu ngón tay, nắm tay cháu gái.
Suýt chút nữa Tống Hân Nghiên đã không cầm được nước mắt, vội khụt khịt mũi trấn an ông cụ: “Ông nội, ông đừng kích động, ông cần phải giữ tâm trạng bình tĩnh dưỡng bệnh. Cháu biết ông muốn nói cái gì, ông yên tâm, mọi thứ điều ổn, trong nhà rất tốt, công ty cũng rất tốt, chỉ cần ông nhanh chóng khỏe lại là có thể nhìn thấy.”
Ông cụ nghe được câu trả lời mình muốn nghe thì yên tâm lại, cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tống Hân Nghiên vội nhỏ tiếng lại, nhẹ giọng dỗ ông cụ ngủ tiếp.
Ngoài phòng bệnh, cả nhà bốn người Tống Hân Nghiên đều có mặt.
Bác sĩ nói với người nhà: “Bệnh của ông cụ rất khó giải quyết, may nhờ vào loại thuốc mới về lần này nên mới có thể tỉnh lại, muốn hoàn toàn hồi phục còn phải tiếp tục dùng thuốc.”
Tống Hân Nghiên không hề do dự nói: “Vậy tiếp tục dùng.”
Bác sĩ nhìn người nhà đối diện: “Loại thuốc đó rất đắt, ba tỷ một liệu trình.”
“Có đắt hơn nữa cũng phải dùng!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Hân Nghiên kiên định nhìn bác sĩ: “Không có gì quan trọng hơn tính mạng ông nội.”