Chương 364
Tro bụi bốc lên mùi cháy khét gay mũi, sóng nhiệt cuồn cuộn, cách mấy mét cũng cảm thấy bỏng rát
113, 114, 115 rú còi inh ỏi, gọi tỉnh cả nửa thành phố.
Cảnh sát chăng dây cách ly từ thật xa.
Tống Hân Nghiên bị cảnh sát ngăn lại: “Mời cô đi cho, không được phép tới gần nơi này.”
Mặt cô tái nhợt, chân nhẹ bẫng như giẫm lên bông: “Đó là xưởng của tôi!”
Cảnh sát nghe vậy mới không ngăn người nữa.
Xuyên qua tầng cảnh giới đầu tiên, Tống Hân Nghiên thấy được nhân viên cứu hỏa bận rộn bên trong và cả những công nhân vội vàng chạy từ xưởng ra.
Người phụ trách xưởng mặt mày lấm lem không nhìn ra vẻ mặt ban đầu nữa, nhào tới bên này gào khóc: “Trời đất hanh khô, cũng không hiểu sao tự nhiên lại cháy. Bên trong đều là nguyên liệu hóa chất và bao bì đóng gói, rất dễ bắt lửa. Lửa vừa dâng lên là nửa cái xưởng đều cháy.”
Hai chân Tống Hân Nghiên như nhũn ra, bắt lấy ống tay áo người phụ trách, vội vàng hỏi: “Người thì sao? Công nhân đâu cả rồi?”
Mấy người công nhân chạy ra tới lúc này đều khóc lóc sống sót sau tai nạn: “Bên phòng kho không có ai. Khi chúng tôi phát hiện ra, thấy không dập lửa được thì lập tức chạy thoát.”
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, suýt nữa ngã ngồi xuống.
Chỉ cần người không sao, những thứ khác đều là chuyện nhỏ thôi.
Người phụ trách xưởng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cào cào mái tóc cháy xém.
Ông ta đỏ mắt nhìn lửa lớn hừng hực bao trùm nhà xưởng, giọng nói khàn khàn: “Tổng giám đốc Tống, hai ngày trước chúng tôi vừa tra xét phương tiện phòng cháy, tuyệt đối không thành vấn đề. Mỗi ngày đầu giờ làm và sau khi tan tầm, nhà xưởng cũng nghiêm khắc tuân thủ quy định làm việc. Lửa lớn tới quá bất ngờ, tôi đã hỏi mọi người rồi, mọi người đều nói không biết nguyên nhân lửa cháy.”
Đầu óc rối bời của Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng dần dần vận chuyển bình thường.
Cô nhìn một vòng công nhân vây quanh bọn họ, khàn giọng nói với người phụ trách: “Đừng khóc ở chỗ này, công nhân còn đang nhìn đấy. Ông là chỗ dựa của bọn họ. Chỉ cần người không sao là chúng ta đều có thể bắt đầu lại. Mau đi đặt khách sạn để công nhân chỉnh đốn nghỉ ngơi trước. Bên này giao cho cảnh sát và đội phòng cháy. Mọi chuyện chờ dập lửa xong đã rồi hẵng nói.”
“Được.” Người phụ trách quệt mắt, đứng lên đi bố trí.
Công nhân đều giải tán.
Tống Hân Nghiên đứng trên khoảng đất trống, chết lặng nhìn cơn hỏa hoạn dần nhỏ xuống, cũng nhìn nhà xưởng mới hôm qua còn khí thế ngất trời giờ đã biến thành một mảnh phế tích.