Chương 350
Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cả người tỏa ra sát khí, nhiệt độ trong phòng bệnh hạ thấp rõ rệt.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đôi mắt lạnh băng của Tưởng Tử Hàn từ từ nâng lên, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt cô.
“Trước khi biết chuyện gì xảy ra, em có gì muốn nói với anh không?”
Tống Hân Nghiên càng thêm khó hiểu: “Nói gì cơ?”
“Rốt cuộc vì sao em lại bị viêm dạ dày?”
“Thì… tới phố ăn vặt ăn mấy quán ven đường. Anh biết nơi vệ sinh mấy chỗ đó rồi đó, luôn luôn…”
Tưởng Tử Hàn quay điện thoại qua, màn hình trực tiếp đối diện trước mắt Tống Hân Nghiên.
Trên màn hình là một bức ảnh.
Trong bức ảnh.
Cô và Dạ Vũ Đình ngồi ở quán ăn, trò chuyện vui vẻ.
Anh ta cầm mấy xiên gà, đưa cho Tống Hân Nghiên một nửa.
Tống Hân Nghiên cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy.
Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn nhìn cô không chớp, ngón tay lại lướt xuống.
Từng bức ảnh hiện ra.
Bức cuối cùng là ở bên đường.
Tống Hân Nghiên dịu dàng quỳ nửa người trước chân Dạ Vũ Đình, tư thế nghiêm túc thành kính, đôi tay duỗi về phía chân anh ra, giống như đang làm chuyện gì đó rất thiêng liêng.
Quan trọng là, góc chụp bức ảnh đó kỳ lạ đến xảo quyệt.
Bức ảnh chụp lưng Tống Hân Nghiên.
Từ góc độ của cô nhìn vào, cứ như cô đang quỳ gối giữa hai chân người đàn ông, vùi đầu vào, đang làm chuyện gì đó vô cùng đáng xấu hổ.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên lập tức thay đổi.
Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “E là không phải em ăn quán ven đường, mà là ăn hoang ăn dại mới đúng.”
Tống Hân Nghiên tổn thương vì lời nói của anh, sắc mặt dần tái đi: “Anh không tin em à?”