CHƯƠNG 34
Tưởng Tử Hàn cau chặt đôi mày kiếm, sắc mặt khó coi như hận không thể vứt cô xuống xe.
“Về nhà!”
Anh cắn răng thốt ra hai chữ, tiếp tục dặn dò: “Gọi Cố Vũ Tùng đưa y tá trưởng hôm qua tới kiểm tra cho cô ấy.”
“Vâng!”
Chúc Minh Đức đáp.
Anh ta ngó mợ chủ đang run lập cập trong lòng ông chủ, chỉ có thể điên cuồng tăng tốc.
Lúc tới giao lộ đèn xanh đèn đỏ, đằng trước chợt xuất hiện một chiếc xe vượt đèn đỏ.
Hô hấp của Chúc Minh Đức khựng lại, giẫm mạnh phanh xe khiến xe dừng đột ngột.
Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên bị quán tính hất văng.
Tưởng Tử Hàn phản ứng nhanh, một tay bám lấy lưng ghế trước, ổn định cơ thể.
Còn Tống Hân Nghiên nằm tựa vào anh thì không may mắn như vậy, đập mạnh đầu vào màn hình mini gắn trên lưng tựa ghế trước.
“Cốp!”
Một tiếng giòn vang.
“Đau…”
Tống Hân Nghiên đau đến rơm rớm nước mắt, trán sưng đỏ một mảng, đầu óc cũng dần dà tỉnh táo lại.
Chúc Minh Đức kinh hãi run rẩy quay đầu: “Xin lỗi Boss…”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng lườm anh ta.
Chúc Minh Đức vội đánh mắt về, quay đầu cẩn thận lái xe tiếp.
Cảm giác thoát lực đỡ hơn nhiều, Tống Hân Nghiên hòa hoãn một chút rồi mới ngồi thẳng lên.
Bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Tưởng Tử Hàn, lý trí thoáng cái phục hồi.
Cô vội vàng kéo áo cẩn thận, nhịn đau nở nụ cười xinh đẹp làm lành: “Anh yêu, để anh chê cười rồi. May mà anh đến đúng lúc, nếu không em thảm mất thôi.”
Giọng nói mềm oặt, không chút tinh thần nào cả.
Gương mặt nhỏ trắng như ma, thế mà còn cười cho được!
Mặt mày Tưởng Tử Hàn lạnh băng: “Cô không biết thân phận của mình à?”