CHƯƠNG 209
Anh ấy biết tất cả những gì Tống Mỹ Như đã làm sau khi trở về, đương nhiên cũng biết tên cặn bã này đã từng ức hiếp cô em gái mà anh yêu thương nhất.
Hoắc Tấn Trung bị anh nói đến không dám ngóc đầu, sắc mặt cực khó coi: “Là em có lỗi với Hân Nghiên.”
Sau vài giây im lặng, anh ta ngước lên nhìn hai anh em trước mặt, trịnh trọng hứa hẹn: “Anh hai, Hân Nghiên, cho dù hai người có tin hay không, từ nay về sau em tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến Hân Nghiên nữa.”
Dứt lời, anh ta rầu rĩ xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Tống Hân Nghiên vẫn không liếc nhìn anh ta lấy một cái.
“Dương Minh.”
Đường Ngọc Linh tìm tới: “Đã về rồi mà không mau đi vào thắp cho ông nội một nén hương, còn ở đây làm gì?”
Tống Dương Minh vỗ nhẹ lên đầu Tống Hân Nghiên: “Chờ anh một lát, anh vào rồi ra liền.”
Đưa mắt nhìn theo Tống Dương Minh đi khỏi, sắc mặt Đường Ngọc Linh lập tức xanh xám lại.
Bà ta nghiến răng quát: “Tống Hân Nghiên, mày có cần thể diện nữa không? Thừa biết bản thân không có quan hệ huyết thống với nhà tao mà còn tới đây đeo bám Dương Minh. Sau này mày tránh xa Dương Minh ra!”
Tống Hân Nghiên không nói gì, đáp lại bằng một ánh mắt xem thường.
Đúng là đồ thần kinh!
“Tôi đeo bám anh tôi? Bà Đường, trong đầu bà suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy trò này thôi sao? Đầu óc không ổn thì đi khám đi!”
Đường Ngọc Linh bị chọc tức đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng ở đây đông người, không tiện phát giận.
Thấy Tống Hân Nghiên sắp rời đi, bà ta quát khẽ: “Đứng lại đó!”
Tống Hân Nghiên mất kiên nhẫn dừng bước: “Tôi không nghĩ chúng ta còn gì để nói với nhau cả.”
Đường Ngọc Linh vọt tới bên cạnh Tống Hân Nghiên, áp sát vào bên tai cô, nói nhỏ với giọng đắc ý: “Tao biết ba mẹ ruột của mày là ai, nhưng tao cứ không nói cho mày biết đấy.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên khẽ dao động, nhưng thoáng cái đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô lạnh lùng giễu cợt: “Bà cho rằng tôi tin chắc?”
“Hờ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!