CHƯƠNG 189
Vệ sĩ bất giác đứng thẳng người lên.
Khí thế của Hoắc Tấn Trung lập tức mất đi: “Bác sĩ Tưởng, tôi chỉ muốn vào thăm Hân Nghiên thôi, không có ý gì khác…”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn hoa trong tay anh ta, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn.
Anh lướt ngang Hoắc Tấn Trung, đi ra ngoài: “Vứt hết người và rác rưởi không phận sự ra ngoài, đừng để mấy thứ rác rưởi này xuất hiện trước mặt vợ tôi.”
“Vâng!”
Vệ sĩ đứng ở cửa lập tức trả lời.
Hoắc Tấn Trung biến sắc: “Tưởng Tử Hàn, anh làm như vậy đã hỏi ý Hân Nghiên chưa? Anh…”
“Ném ra ngoài!”
Vệ sĩ một trái một phải xách cả Hoắc Tấn Trung lẫn hoa mà anh ta mang tới ném ra ngoài…
Nhìn thấy vệ sĩ gác ở cửa nhìn mình chằm chằm, Hoắc Tấn Trung vừa tức vừa giận mà không làm gì được.
Hối hận vì lựa chọn lúc trước của mình, lại xót xa vì người trong lòng bị thương mà đến tư cách ghé nhìn mình cũng không có.
“Chát!”
Anh ta hung hăng tự cho mình một cái bạt tay.
“Đều tại mày trước kia ngu ngốc, bị con đàn bà Tống Mỹ Như lòng dạ độc ác đó mê hoặc!”
Mình trước đây không phải người, làm Hân Nghiên tổn thương đến vậy, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi!
Hoắc Tấn Trung nhặt đóa hoa tươi rơi lả tả dưới đất lên, sau khi tự trách mình thì lại phấn chấn đứng dậy.
“Hoắc Tấn Trung, mày không thể vô dụng như vậy được. Mày phải mạnh mẽ lên, có vậy mới bù đắp được cho Hân Nghiên, có thể hỗ trợ cô ấy đúng lúc cô ấy cần, bảo vệ cô ấy không bị tổn thương nữa!”
Không phải vì có được cô ấy, mà để bù đắp, làm bản thân được an lòng!
…
Mãi đến chiều, Tống Hân Nghiên mới tỉnh.
Mùa xuân trời thường tối sớm, bên ngoài mây đỏ giăng đầy trời, tỏa ra đợt hơi nóng cuối cùng.
Cô mở mắt, bị ánh sáng chói vào mắt làm đau, vội vàng nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa.
Nắng chiều rọi lên người đàn ông làm toàn thân anh như có một lớp viền vàng, tựa vị anh hùng khoác lên ánh hào quang.
“Ông xã.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!