Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Tống Hân Nghiên

CHƯƠNG 187

Khương Thu Mộc chớp mắt, cất điện thoại đi: “Không có gì, đang định đi vào thì thấy Tưởng Tử Hàn an ủi Hân Nghiên nhà tôi, bị cảm động nên ghi hình lại thôi, đợi Hân Nghiên tỉnh dậy, tôi lấy cho cô ấy xem.”

Cố Vũ Tùng sờ cằm trầm ngâm hai giây, nếu cho chị dâu xem… vậy thích chụp thì cứ chụp.

Khương Thu Mộc kéo vạt áo blouse trắng của Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, đã tra ra là kẻ nào chưa?”

“Tống Mỹ Như.” Anh ta không hề giấu giếm.

“Con ranh ngây thơ vô số tội này!” Khương Thu Mộc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Không cho cô ta biết tay thì cô ta không biết sao nước biển lại mặn!”

Khuôn mặt cô gái ửng hồng vì tức giận, trông hấp dẫn lạ thường.

Đáy mắt Cố Vũ Tùng dấy lên đôi chút hứng thú: “Cô định làm gì?”

“Anh đừng bận tâm. Làm phiền anh và anh Tưởng chăm sóc Hân Nghiên giúp tôi.”

“Một cô gái như cô có thể làm gì được chứ? Tàn nhẫn hơn Tống Mỹ Như hay là có mối quan hệ vững chắc hơn chúng tôi?”

Cố Vũ Tùng thu vẻ cợt nhả lại, nhắc nhở: “Đừng để trộm gà không được lại mất luôn cả nắm gạo. Anh Hàn đã dặn dò rồi, các công tố viên sẽ không dám làm bừa chuyện này. Còn có hiệu quả hơn nhiều so với việc cô tự ra tay.”

Đúng nhỉ, sao cô ấy không nghĩ tới chuyện này thế!

Hai mắt Khương Thu Mộc đảo nhanh, làm ra vẻ khâm phục, dò hỏi: “Anh Tưởng giỏi thế cơ à? Cậu Cố, rốt cuộc anh Tưởng là ai thế? Nghe anh nói như vậy, hình như còn có quyền có thế hơn anh?”

Cố Vũ Tùng nheo đôi mắt đào hoa lại: “Các cô thật sự không biết à?”

“Biết cái gì cơ?”

“Không có gì.”

Cố Vũ Tùng cười đầy ẩn ý: “Ở trước mặt anh ấy, tôi chẳng là cái thá gì hết, còn chẳng đủ tư cách xách dép cho anh ấy. Anh ấy ở đây, ngay cả chủ tịch thành phố chúng ta cũng không dám chọc.”

Mặc dù đã điều tra ra từ lâu, nhưng lúc thật sự nghe thấy, Khương Thu Mộc vẫn thầm ngạc nhiên.

Cố Vũ Tùng dừng lại một chút rồi cố ý nhắc tới: “Anh Hàn đã cho chủ tịch thành phố leo cây mấy lần vì bạn thân của cô đấy.”

Khương Thu Mộc nghẹn lời: “Ngông thế cơ à…”

Thôi được rồi, người ta có tư cách ngông.

Con nhóc Tống Hân Nghiên chết tiệt này đúng là may mắn, mèo mù vớ phải cá rán.

Lần này tuy phải chịu chút đâu khổ, nhưng có thể tán đổ núi dựa cỡ này thì cũng đáng!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!