CHƯƠNG 151
“Ầm.”
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa xe mạnh bạo.
Tống Hân Nghiên co rúm lại.
Anh phát cáu cái gì thế
Cô suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra được nguyên nhân: “Tôi không hề mang đi cái gì của anh cả, thẻ ngân hàng, thẻ lương thưởng và thẻ nhà, tôi đều đặt trên bàn trà cả rồi.”
Cô không nói thì không sao, vừa nói là cơn tức Tưởng Tử Hàn đã áp chế xuống lại trỗi dậy.
Áp suất bức người bao trùm trong xe.
Rượu làm thần kinh Tống Hân Nghiên tê dại.
Cô đắm chìm trong thế giới của mình nên hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, cô áy náy hỏi: “Minh Trúc khá hơn nhiều chưa? Xin lỗi, thật sự tôi không biết tình trạng sức khỏe của con bé lại như thế. Nếu không có đánh chết tôi cũng không dám dắt con bé đi ăn lẩu đâu…”
Tia lửa trong mắt Tưởng Tử Hàn như muốn phun thẳng ra ngoài.
Xe vừa nổ máy chạy đã bị phanh gấp.
“Két.”
Tiếng ma sát chói tai vang lên trong màn đêm.
Tống Hân Nghiên không kịp phòng bị, suýt chút nữa cắm đầu vào bàn điều khiển.
Cô tái mặt vì kinh hãi, lòng còn sợ hãi mà quay đầu sang: “Tưởng… Ưm!”
Trước khi nhìn rõ sự việc, khuôn mặt lạnh lùng và u ám của người đàn ông chợt phóng đại ra trước mặt cô.
Cánh môi bị anh giữ chặt lấy, cảm xúc khác thường và đau đớn từ từ lan truyền đến não.
Tống Hân Nghiên sững sờ vài giây mới phản ứng lại, cô vùng vẫy dữ dội.
Tưởng Tử Hàn khống chế hai cánh tay lộn xộn của cô, cố định chúng vào lưng ghế, đầu lưỡi bá đạo càn quét từng ngóc ngách trên môi và răng cô, hung hăng cạy hàm răng của cô ra, chuẩn bị xâm nhập sâu vào trong.
Hơi thở bị cướp đoạt, Tống Hân Nghiên cảm giác mình như cá mắc cạn, nước mắt tuôn ra.
Trước khi người đàn ông xâm nhập vào sâu hơn, cô đã mở miệng cắn vào cánh môi người đàn ông.
Tưởng Tử Hàn bị đau liền cau mày lùi lại.
Vừa được tự do, Tống Hân Nghiên thở dốc hổn hển: “Đồ dâm dê đê tiện, lưu manh, đồ vô lại!”