CHƯƠNG 138
Tống Hân Nghiên đang thấp thỏm lo âu vì mãi lâu sau vẫn chưa nhận được hồi âm thì tin nhắn của Cố Vũ Tùng gửi tới.
Cô vội vàng mở ra xem, vừa xem thì tâm trạng liền tụt xuống tận đáy.
Chẳng trách lúc đó Tưởng Tử Hàn lại tức giận đến như vậy.
Tống Hân Nghiên phớt lờ sự bất ngờ đó mà ngay lập tức gọi điện thoại cho Cố Vũ Tùng.
Trong phòng bệnh.
Điện thoại reo chuông, Cố Vũ Tùng liếc mắt nhìn Tưởng Tử Hàn rồi lập tức nhấn từ chối cuộc gọi.
Anh ta mở Zalo của Tống Hân Nghiên: “Không tiện nói chuyện điện thoại, hôm khác gặp mặt nói sau.”
“Được.”
Tình huống Tưởng Minh Trúc đặc biệt, Tưởng Tử Hàn không thể rời đi, Cố Vũ Tùng cũng không dám đi.
Anh ta cam chịu nằm trên chiếc sofa bên ngoài phòng bệnh, tìm số điện thoại của chuyên gia nước ngoài mà anh ta đã hỏi trước đó, hỏi thăm hướng nghiên cứu điều trị bằng kháng thể và dùng thuốc để duy trì có tiến triển gì hay không.
Trò chuyện xong, anh ta đang định chợp mắt một lát thì ánh mắt vô tình quét qua chỗ khe cửa, thấy có một tia sáng và bóng người lướt qua nhưng không để lại động tĩnh gì.
Mặt Cố Vũ Tùng đanh lại, anh ta đứng dậy đi tới cửa, bất ngờ mở cửa ra.
Tống Hân Nghiên đang đứng ở cửa bị giật mình nhảy dựng lên, Cố Vũ Tùng cũng bị cô làm cho hoảng hồn.
Vẻ mặt tàn nhẫn ban đầu giãn ra: “Chị dâu, chị…”
Cô đúng là sốt ruột thật. Vừa mới nói khi nào gặp mặt sẽ nói cho cô tình hình của Minh Trúc là cô đã đến đây gặp anh ta luôn?
Tống Hân Nghiên nở nụ cười gượng, đưa hộp thức trong tay: “Tôi mang thức ăn đến cho hai người…”
Bây giờ đã là ba giờ sáng, trời bên ngoài đang mưa rả rích.
Đêm mùa xuân, nhiệt độ xuống rất thấp, cả người Tống Hân Nghiên ướt đẫm, run rẩy vì lạnh.
Cố Vũ Tùng bị cô làm cảm động, nhận lấy hộp thức ăn còn nóng: “Giờ là hơn nửa đêm rồi, một người phụ nữ như chị đơn độc chạy đến đây mà không sợ sao?”
Tống Hân Nghiên mỉm cười.
Cô trằn trọc trong khách sạn mãi không ngủ được, cuối cùng đành dứt khoát rời giường, mượn phòng bếp của khách sạn để nấu ít cháo rau củ.
“Lúc đi ra ngoài không để ý nên cũng không nghĩ tới.”