CHƯƠNG 1159
Hai mắt Tống Hân Nghiên ẩm ướt, suýt nữa cô đã nhịn không được mà rơi nước mắt.
Cô cố đè nén cổ họng đang nghẹn lại của mình: “Làm sao bây giờ, dì không chuẩn bị bao lì xì, hay là…”
Hình ảnh lại thay đổi, quay về đúng mặt của Tưởng Minh Trúc.
Khuôn mặt nhỏ của cô nhóc vì thở hổn hển mà phồng lên: “Con muốn có lì xì bằng tiền mặt cơ! Chỉ chuyển qua Zalo một chuỗi số thì lạnh lùng lắm.”
Hôm nay cô bé rất vui, nói chuyện nhiều hơn so với bình thường nhiều, cũng trông giống một đứa trẻ hơn ngày thường.
Hai cái đầu Tưởng Minh Trúc và Tưởng Minh Triết tụm lại cùng một chỗ, lải nhải không ngừng.
Tống Hân Nghiên ấm áp cười, yên lặng lắng nghe.
…
Trên bàn cơm của nhà họ Tưởng.
Bữa cơm tất niên thịnh soạn đặt trên bàn nhưng mọi người không có tâm trí mà ăn.
Còn việc chia lợi nhuận hay các chủ đề liên quan đến các dự án làm việc thì nói hoài không hết.
Sở Thu Khánh không có hứng thú với mấy chuyện này, cô ta mấy lần muốn lấy lòng Tưởng Minh Trúc nhưng đều bị cô nhóc tránh né.
Lúc này khó khăn lắm cô ta mới thấy cô bé yên tĩnh lại, đang định đi thì lại thấy cô bé và Tưởng Minh Triết đang tụm lại với nhau.
Tiếng nói của hai đứa nhỏ mơ hồ đứt quãng truyền tới tai cô ta.
Vẻ mặt Sở Thu Khánh khó chịu.
Cô ta muốn lấy lòng Tưởng Minh Trúc thì cô bé lại không thèm để ý, còn tự mình vội vàng chạy đi lấy lòng người phụ nữ khác.
Sở Thu Khánh càng nghĩ càng thấy tức giận, đôi mắt lạnh lùng lay chuyển chợt nảy ra một ý hay.
Sở Thu Khánh cười dịu dàng, tiến đến trước mặt Tưởng Tử Hàn, quan tâm nói: “Quan hệ của Minh Trúc và Minh Triết tốt thật đấy, nhưng bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, cứ chơi điện thoại mãi mã không chịu ăn cơm cũng không được đâu…”
Lúc này Tưởng Tử Hàn mới chú ý tới con gái mình đã chơi điện thoại được một lúc lâu rồi.
Anh trầm mặt đứng dậy, đi về phía hai đứa trẻ.
Anh từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu bọn nhóc, thẳng tay rút điện thoại ra.
Điện thoại đột nhiên biến mất không rõ tung tích.