CHƯƠNG 1095
Sở Thu Khánh hung tợn nói xong, bắt đầu cười hả hê ác độc.
Tống Hân Nghiên cảm thấy ghê tởm nhưng cũng không nói lời nào với cô ta nữa.
So đo với một con chó điên, trừ khi cô cũng điên rồi!
Sở Thu Khánh tức giận đến mức sắc mặt vặn vẹo, Tống Hân Nghiên không hề để ý đến cô ta. Cô ta cứ như đang đấm vào bông, có giận cũng không thể phát ra được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Tống Hân Nghiên.
Nhóm chuyên gia đã hoàn thành kiểm tra.
Cố Vũ Tùng dẫn mọi người ra khỏi phòng.
Chuyên gia đi đầu vừa đi vừa nói với Cố Vũ Tùng: “Trường hợp của bệnh nhân này thực sự rất hiếm. Tôi đoán não bộ bị ảnh hưởng bởi dị vật bên ngoài, cụ thể như thế nào thì phải chụp CT não mới biết được. Nhưng trước mắt thì cơ thể vẫn không có vấn đề gì khác. Đối với vết thương thế này thì mất trí nhớ là chuyện rất bình thường, không nghiêm trọng lắm.”
Sở Thu Khánh nghe chuyên gia nói vậy, tim lập tức giật thót.
Cô ta căng thẳng đến mức ngừng cả thở, tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Người mà Cố Vũ Tùng tìm về quả nhiên có kinh nghiệm, chỉ mới kiểm tra sơ bộ bước đầu mà đã suy ra được đại khái, suy đoán cũng vô cùng chuẩn xác.
Không, cô ta không thể để Cố Vũ Tùng làm hỏng chuyện được!
Cố Vũ Tùng vô thức nhìn về phía Tống Hân Nghiên đang im lặng, suy nghĩ gì đó rồi nói với mấy người bạn: “Làm phiền các anh phải đến đây một chuyến rồi, tôi cũng không am hiểu khoa não bộ cho lắm. Các anh là chuyên gia, vẫn phiền các anh mau chóng đưa ra phương án điều trị, tốt nhất là làm sao giúp anh Hàn khôi phục trí nhớ càng sớm càng tốt.”
Mọi người trong nhóm chuyên gia gật đầu: “Yên tâm, chờ sau khi vết thương của bệnh nhân ổn định trở lại, chúng tôi sẽ nhanh chóng thu xếp chụp CT, có kết quả rồi chúng tôi sẽ báo ngay cho anh.”
Chúc Minh Đức tiễn nhóm chuyên gia rời đi.
Cố Vũ Tùng trầm mặt nhìn Tống Hân Nghiên: “Không vào với anh ấy một chút sao?”
Tống Hân Nghiên lưỡng lự vài giây, cắn răng một cái rồi đẩy cửa đi vào.
Ánh mắt Sở Thu Khánh theo sát với chuyển động của cô, nhìn chằm chằm hai người trong phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên đi đến trước giường Tưởng Tử Hàn.
Cô im lặng nhìn anh, trong đôi mắt sáng trong như nước không giấu được vẻ đau xót.
“Tưởng Tử Hàn, em là Tống Hân Nghiên.”
Cô lên tiếng, âm thanh khàn trầm thấp: “Anh thật sự không nhớ em sao?”