- Mọi người cứ tự nhiên nay em mời mọi người.Em nói thế cho zui thôi! Ngọc lên tiếng tiếp
- Ha ha nếu cô đã nói thế thì chúng tôi không ngại nhé! mọi người cùng đồng thanh.
- Em ơi cho tụi anh mấy chai rượu xin nhất đi em!
Trong lúc đợi rượu ra đột nhiên bé Nhiên một cô y tá trẻ của khoa lên tiếng:
- À mà mọi người ơi em thấy chúng ta uống rượu, ngồi chơi vậy đơn điệu quá! Mà đi ra kia nhảy thì chắc chết mất. Tối nay nhảy sung quá lỡ mai gãy mất cánh. Mai mệt quá cả khoa không đi làm được xin nghỉ có mà Viện Trưởng giết chúng ta hết ấy chứ!
- Ừ tôi thấy cô Nhiên nói đúng đấy - Chị Liên điều dưỡng lên tiếng.
- Vậy cô thấy làm gì để vừa không đươn điệu vừa không nhàm chán đây hả cô Nhiên – Anh Vĩnh bác sĩ lên tiếng.
- Dạ theo em thì chúng ta nên bày một trò chơi đi
- Trò gì hả em. Ngọc hỏi
- Dạ chúng ta sẽ chơi trò true or death ( thật hay thách) nhé. Đợi khi nào rượu lên thì ta bắt đầu chơi.
- Đồng ý luôn
- À nhưng mà luật như thế nào vậy em phổ biến cho mọi người đi.
- Dạ sau đây em xin phổ biến luật ạ: đầu tiên em sẽ cho một người xoay chai rượu này nếu chai rượu xoay về hướng ai người sẽ phải chọn một trọn một trong hai thật hay là thách.Nếu thật người xoay chai sẽ có quyền hỏi một câu hỏi buộc người kia phải trả lời đúng sự thật. Còn nếu chọn thách người kia cũng phải làm một việc mà người kia sai bảo.Nếu trong trường hợp không chọn một trong hai hay là trả lời hoặc không làm đúng yêu cầu thì phải uống rượu. Còn sau khi người hỏi xong thì người kia có quyền xoay chai và trò chơi cứ thế tiếp tục.Mọi người thấy luật này có ok không ạ?
- Chúng tôi đồng tình - Mọi người cùng lên tiếng.
Rượu bắt đầu lên. Trò chơi cũng đã bắt đầu.
Đầu tiên sẽ cho y tá Linh cô sẽ bắt đầu trò chơi này nhé! à mà rượu này xịn nên hơi mạnh đấy.Mọi người lo chọn giữa thể xác hay lí trí đi nhé! ha ha.
Y tá Linh bắt đầu mở màn trò chơi chiếc chay xoay vòng mãi cho đến khi tìm được điểm dừng là bác sĩ Vĩnh.
- Vậy anh chọn thật hay thách vậy anh – Linh hỏi
- Tôi chọn thật đi tôi sợ thách lắm lỡ đâu mọi người lại cho tôi hôn trưởng khoa thì tôi chết.Ha Ha
- Hì vậy anh chọn thật nhé! Sau đây em xin hỏi từ lúc bước chân vào đây anh đã thầm thương trộm mến ai chưa?
- Bác sĩ Vĩnh hơi lưỡng lự một tý quyết định trả lời:” Có tôi thích một người.Mà người đó trẻ con quá chẳng biết cái gì hết ấy! Tôi khổ tâm quá mà
Ha Ha chúng tôi cười chết thôi.Sao cô nào mà dại thế món hàng hời thế này mà sao cố em ấy chả hay biết vậy ta?
Tiếp tục đi cậu Vĩnh. Chiếc chai lại được xoay đến trước mặt phó khoa.
Ối trời ơi tôi mà cũng được cái chai này dòm ngó ấy à
- Dạ vậy em xin phép hỏi phó khoa ạ! Thầy chọn thật hay thách ạ
- Thôi nếu cậu đã chọn thật thì tôi chọn thách đi.
- Vậy em xin thách ạ
- Thầy hãy cho tụi em mỗi đứa 50 k để đi uống cà phê đi
- ối trời ơi chết tui mất thôi cậu âc lắm Vĩnh ơi tôi chắc mất máu mất thôi
- ha ha thế mới hấp dẫn thầy ạ!
Thế là phó khoa rút ra cho khoa mỗi người một tờ 50 k. Đột nhiên điện thoại trưởng khoa reo lên.
- Alo vợ à
- Á à cái lão già này không vợ con gì hết.Ông làm cái gì mà giờ ni còn chưa vác mặt về nữa.Làm vợ của anh Liêm phó khoa cũng phải gọi hỏi tình hình đây nè!
- Thôi thôi anh xin em giờ bọn anh về liền.Bọn anh tổ chức liên hoan mà quên cắt cơm nhà.
- Thôi chết rồi liêm ơi hai bà nhà ta đang gõ trống hồi về cung rồi.Ta phải về thôi!
- Được rồi chúng ta về thôi. Chúng tôi về trưuóc nhé nhường cho lớp trẻ các anh chị đấy.
Nói rồi hai vị trưởng bối lần lượt ra về.