Tan làm cô đã thấy anh ngồi trong xe chờ rồi, anh ngẩng mặt lên đã thấy hình bóng của cô ở phía xa rồi. Anh liền mở cửa xe cho cô
- Vào đi – Anh nói
- Dạ. Truyện Tổng Tài
Ngồi vào trong xe cô đã thấy ghế phụ của xe đã có một chiếc gối để tựa lưng rồi
- Anh mới mua hả?
- Không trợ lý tôi đưa. Cậu ấy sợ tôi lái xe bị đau lưng ( Thôi ông ơi chuẩn bị cho người ta còn bày đặt làm bộ làm tịch nữa)
Phía bên kia Darius trợ lý của anh hắt xì một cái.Ủa hình như có ai nhắc mình vậy ta.
- Vâng
Cuộc trò chuyện kết thúc đột nhiên trong xe xuất hiện một cảm giác vô cùng ngượng ngùng mà khó có thể tả được. Để phá tan bầu không khí ngột ngạt này cô quyết định sẽ mở đài lên nghe. Nhưng tìm mãi tìm mãi chả thấy cái nút mở đài ở đâu
- Muốn nghe nhạc hả?
- Vâng anh mở cho em với
Anh với tay bật một bài nhạc cho cô. Nhưng bài hát này quen thuộc với cô quá bao nhiêu ký ức xưa lại tràn về. Bài hát này là bài mà anh rất thích nghe từng lời từng lời vang lên như những nhát dao sắc cứa vào trái tim cô.Cô nhớ ngày xưa anh rất thích bài hát này anh nói anh thích bài hát này vì anh sẽ giống như người nhạc sĩ ở đây dù em nơi đâu, dù em làm gì, em hãy biết rằng vẫn có anh nơi đây đợi chờ em.
Oceans apart day after day
Trùng dương xa cách ngày qua ngày
And I slowly go insane
Và anh dần trở nên phát điên
I hear your voice on the line
Anh nghe được giọng em bên kia đường dây
But it doesn't stop the pain
Nhưng không tài nào ngăn được nỗi đau
If I see you next to never
Nếu như anh không còn gặp em nữa
How can we say forever
Làm thế nào chúng ta có thể nói về sự mãi mãi
Wherever you go
Bất kể em đi đâu
Whatever you do
Bất kể em làm gì
I will be right here waiting for you
Anh vẫn sẽ ở đây đợi chờ em
Whatever it takes
Bất kể điều gì đến
Or how my heart breaks
Hay trái tim anh tan vỡ thế nào
I will be right here waiting for you
Anh vẫn sẽ ở ngay đây đợi chờ em
Right Here Waiting - Richard Marx
Bài hát vừa kết thúc cũng vừa lúc về đến nhà. Anh đưa chìa khoá cho cô mở cửa còn anh thì vào gara cất xe.Bước vào nhà cô đã thấy nhà anh hoàn toàn thay đổi rồi. Nền nhà đã được lót toàn bộ bằng chất liệu chống trơn trượt.
- Thay dép đi rồi hẵng bước vào nhà – Anh đứng sau lưng cô nói
- Vâng em thay liền ạ
- Uh thay đi, rồi lên phong tắm rửa thay quần áo đi. Trợ lý tôi đã dọn dẹp đồ cho em và sắp xếp ở trong phòng ngủ chính rồi. Có gì không biết cứ hỏi tôi
- Dạ
Nói rồi cô đi lên phòng tắm rửa. Công nhận phòng tắm nhà anh rộng thật cô lấy quần áo cố tắm thật nhanh rồi đi xuống lầu xem có gì ăn cho bữa tối không. Nhưng khi cô đi xuống trên bàn đã bày sẵn bao nhiêu là món ngon. Toàn là món cô thích. Anh đúng là tốt thật tốt một cách khiến người ta đau lòng. Sau bao nhiêu chuyện em làm với anh anh vẫn đối tốt với em vậy. Bất chợt nước mắt cô lại rơi.
- Sao vậy không lo mà ngồi và ăn đi. Để con nó đói tội nó
Anh mới tắm xong.Một mùi hương nam tính toả ra từ người anh. Mà mùi hương này cô đã thân thuộc từ lâu lắm rồi. Mùi hương này cô không nhớ đã bao lần cô đã mơ về. Đã có những lúc cô muốn tưởng tượng về ngày sẽ gặp lại anh nhưng không ngờ anh và cô lại gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu này.
- Dạ em chưa đói.
- Lại cãi rồi bao lần không bỏ được chịu thôi
- Đâu em có cãi đâu. Em chờ anh đấy
- Uh
Cô và anh cùng ngồi xuống ăn. Hôm nay các món cô thích anh đã gia giảm lượng gia vị rất phù hợp với khẩu vị hiện giờ của cô. Nên hôm nay cô ăn khá ngon miệng. Ăn xong cô định đi dọn dẹp thay anh.Nhưng anh không đồng ý cho cô rửa anh đứng dậy dọn dẹp hết. Anh nói cô lên phòng nghỉ ngơi. Cô lên phòng chăm sóc da một lúc thì anh cũng bưng lên cho cô một ly sữa
- Uống đi không béo đâu
- Thôi anh để đó tý em uống chứ em no lắm
- No gì mà nó ăn như gà ấy sữa này để nguội khó uống lắm uống đi.
- Vậy em uống một nửa thôi anh nhé
- Uh vậy uống đi
Cô uống một hơi hết nửa cốc. Còn nửa cốc còn lại cô đưa cho anh. Cô tưởng anh sẽ mang xuống để đổ đi. Không ngờ anh lại đem cốc sữa con thừa lại uống hết. Đúng là thói quen là thứ con người ta khó quên được. Hồi xưa lúc học cấp 3 anh và cô hay tranh thủ nếu có thời gian rảnh anh và cô sẽ cùng anh ghé vào một cửa hàng tiện lợi lúc đó cô thường hay gọi nhiều món nhưng khi không ăn hết thì anh sẽ lấy và ăn dùm cô. Quả thật thói quen này anh đã quá đỗi quen thuộc rồi. Anh xuống lầu rửa ly rồi qua phòng dặn dò cô vài câu rồi quay về thư phòng của mình để họp.