Tại một căn hộ xa hoa nằm ở rìa thành phố A, một cô gái xinh xắn mặc một chiếc khăn tắm trắng muốt dài tới bắp chân, đứng trong nhà tắm sấy tóc.
Thông qua chiếc gương ở bồn rửa, nom cô như một loài thiên nga trắng muốt yêu kiều.
Xong xuôi, cô ta mặc quần áo lên người, đem từ phòng tắm ra một chiếc khăn tiếp tục lau khô mái tóc nâu vàng óng xoăn xoăn rủ xuống.
Trên ti vi đang phát chương trình thời sự mới nhất.
Thành phố A đang xảy ra những vụ bạo loạn nhỏ, điển hình là vụ đặt bom tại một quán rượu Toka, hay vụ đốt lửa phóng hỏa một tiệm sách...
Chuyển kênh khác, Thẩm Phương thầm nghĩ: Có lẽ, bọn Tử Thạch đã hành động, có lẽ kế hoạch Tử Hồng Vân của ông sắp được thực hiện, sớm thôi!
Ngồi xem chương trình khác trên Ti vi, Thẩm Phương tiện tay với lấy một vật đang đặt ngay ngắn trên mặt chiếc tủ gỗ nhỏ bên cạnh.
Đó là một chiếc dây chuyền có mặt là một chú mèo nửa đen nửa trắng, bên đen làm bằng sứ, bên trắng bằng pha lê.
Cầm lên ngắm nghía một hồi, Thẩm Phương cười khẽ:
"Vũ Anh, tôi đã có trong tay vật chứa sức mạnh của cô, không có nó, cô sẽ chẳng làm gì được bọn Tử Thạch.
Hơn hết, không chỉ cướp đi sức mạnh của cô, tôi sẽ cướp cả Giang Mạn nữa, ha ha!"
Khi Thẩm Phương đang bật cười đắc ý thì bên ngoài vang lên tiếng động nào đó.
Giờ đang là đêm tối, ngoài cửa lại xuất hiện những tiếng động lạ, khiến cho cô ta không khỏi hoang mang.
Tay cầm con dao hoa quả tiến lại gần cửa.
"Cộc cộc!" Lần này lại là tiếng gõ cửa.
"Ai đó!" Cô can đảm lên tiếng rồi nhìn lên mắt thần ở cửa.
"Là tôi, Tử Thạch!" Xuyên qua mắt thần, Thẩm Phương nhìn thấy bên ngoài cửa quả thật là khuôn mặt của Tử Thạch, sau đó an tâm mở cửa cho hắn.
Nhưng khi hắn chuẩn bị vào thì cô đã giơ tay lên chắn ngang, mình tựa vào lề cửa, tỏ ý không cho hắn vào:
"Ông tới đây làm gì?"
Sau âm mưu thanh toán lẫn nhau của Tử Thạch và Thẩm Phương bất thành, Tử Thạch vì phải nghe lệnh của Boss mà hòa hoãn với cô.
Nếu Boss biết chuyện hắn đã định giết cháu gái ông ta thì sao nhỉ? Không, Tử Thạch hắn nhất quyết không được để chuyện đó xảy ra.
Tử Thạch cần thứ đó, từ tay cô ả Thẩm Phương này! Hắn quyết định đi vào vấn đề chính một cách thẳng thắn:
"Hãy đưa cho tôi Hắc Bạch Miêu!"
Thẩm Phương nhíu mày không hiểu, nhưng lúc sau mới vỡ lẽ.
Cô vội lôi từ trong túi ra một sợi dây chuyền bạc mà mình vừa mân mê.
Tiếp tục nghịch nó trên tay một cách thích thú, cô nói: "Thì ra nó là Hắc Bạch Miêu!"
Tử Thạch nhìn thấy bảo vật hắn mong đợi trên tay Thẩm Phương, ánh mắt không kìm được sáng như sao.
"Đưa nó cho tôi!" Hắn mỉm cười, phấn khích trong lòng.
"Tôi sẽ không đưa cho ông!" Thẩm Phương cũng cười, nhưng lại nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường.
Tử Thạch trầm mặt, ánh mắt bỗng lạnh lẽo mất mấy phần: "Tại sao?"
"Ha ha! Đừng làm điệu bộ như thế, ông không sợ tôi báo cho ông nội rằng ông đã định giết tôi sao?" Thẩm Phương bật cười.
"Hừ! Vậy cho tôi lí do vì sao được chứ?" Tử Thạch gìm ánh mắt chết người xuống, bất đắc dĩ phải hạ mình van lơn Thẩm Phương. Cô được lắm! Đợi lúc tôi lấy được Hắc Bạch Miêu và sức mạnh của nó, xem cô còn cười được nữa không?
"Trước tiên, tôi hỏi ông câu này, có phải bọn chân tay của ông luôn rình rập tôi?" Chính vì điều đó cô đã phải thuê vệ sĩ để tự vệ: "Thứ hai, tại sao ông lại biết tôi đang giữ Hắc Bạch Miêu, và nó có tác dụng gì mà ông phải bận tâm đến vậy?"
Tử Thạch trầm ngâm nhìn, đành phải trả lời thành thực để có thể lấy được món bảo vật này: "Đúng, là chân tay ta phái tới theo dõi cô, vì Boss ra lệnh cho ta phải bắt cô về nhà.
Còn lý do ta biết sợi dây ở đây là từ vệ sĩ của ta trông thấy và vô tình ta nghe được từ hắn, và rõ ràng trước đó, ta đã quan sát được chủ nhân của Hắc Bạch Miêu đã đánh mất nó.
Tác dụng của nó ta không biết, chỉ biết rằng Boss rất cần nó!"
"Vậy sao..."
"Nào, hãy đưa ta sợi dây đó nào!"
Thẩm Phương ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, định giơ chiếc vòng ra đưa cho Tử Thạch, nhưng rồi lại rút tay lại làm hắn mừng hụt.
"Cô có ý gì?" Tử Thạch bắt đầu giận dữ, gầm ghè trong họng.
"Chúng ta hãy lập giao kèo!" Thẩm Phương chuyển sang nghiêm túc nhìn hắn: "Ông hãy khiến Vũ Anh rời xa khỏi Giang Mạn".
"Được!"
"Nhưng...!Chỉ khi nào ông hoàn thành nhiệm vụ, tôi mới trao cho ông vật này!"
"Vậy, lấy gì để ta tin cô không trở mặt sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ đó đây?"
"Ta lấy chính sinh mạng của mình để đặt cược, ông yên tâm rồi chứ?"
"Hừ! Thôi được!"
Sắc đêm tĩnh mịch mang theo cơn gió hạ mát mẻ.
Cây cối hai bên đường xao động theo nhịp gió, giống như được đổ một màu đen kịt chết chóc, hệt như bóng những con vật quái dị đang giương oai diễu võ trong màn đêm mập mờ không ánh đèn đường.
Quay đi, Tử Thạch thầm cười xảo quyệt: Để có được sức mạnh, ta phải nhẫn nhịn, rồi sẽ có lúc, cô và ông nội cô sẽ phải trả giá, Thẩm Phương ạ...