Editor: Thanh Việt
Cúc hoa yến của Đại Công chúa ở kinh thành rất có tiếng, không phải là mỗi năm đều tổ chức, nhưng người được nàng ta chọn trúng không có chỗ nào mà không phải người may mắn, người được Đại Công chúa mời chưa bao giờ xem thân phận, trừ nữ nhi thế gia, thân thích hoàng gia, còn có vài người là nữ quyến của tiểu quan, nhưng mà thật thực tế chính là, những nữ tử này đều không phải bình dân mà là danh viện kinh thành, chiếm ưu thế là có thanh danh bên ngoài, được lọt vào mắt của Đại Công chúa. Tiên Y tự nhận mình từ khi sinh ra đến giờ cũng chưa có cái gì đáng giá để Đại Công chúa cùng Tam Công chúa “đích thân coi trọng", trừ việc nàng gả cho một trượng phu ô dù phía sau không rõ, ẩn giấu cá tính biến thái ra, nàng từ đầu đến đuôi đều chỉ là một tiểu nữ tử, kém xa vạn dặm so với những nữ chính trong tiểu thuyết. Nàng cũng có kinh doanh, nhưng đó chỉ được hạn chế trong của hồi môn của nàng, nàng cũng có giao tiếp, nhưng chỉ giới hạn trong đám đồng liêu của Kim Phong Hoa và mấy người bằng hữu có quen biết bình thường, bậc cao nhất cũng chỉ là vì Kim Phong Hoa nên mới quen biết hai phu thê Tứ Hoàng tử, huống chi như vậy còn chưa tính là trở thành bằng hữu, chỉ có thể nói là có gặp qua. Đến nỗi hào quang thánh nữ* tuyệt đỉnh trong tiểu thuyết người gặp người thích, vận may chỉ là thuộc tính phụ trợ, Tiên Y cả đời cũng chưa từng gặp qua, đời này của nàng may mắn nhất đại khái là có một lão nương yêu thương nàng, cùng với người không hiểu sao có thể dây dưa ở bên nhau Kim Phong Hoa.
*Gốc là Mary Sue: nói chung là nữ chính vàng trong các teenfic, mình gọi nhân vật đó là đứa bạn của con ruột mình.
Cũng không biết là do ai nói, may mắn cũng là một loại thực lực, nàng tự nhận là không có tài năng kinh thế tuyệt luân đến nỗi được lọt vào mắt xanh của hoàng gia, từ chim sẻ thành phượng hoàng, thành một hoàng phi quận chúa gì đó, nàng cũng không có dã tâm một hai phải theo đuổi com đường nữ cường độc lập gì đó, tự thân làm sáng bóng giá trị của mình, nhất định phải xông pha tạo dựng sự nghiệp. Như nàng nói, chỉ cần nàng có thể cùng Kim Phong Hoa một đời bên nhau mà không có người khác, đó chính là may mắn và thực lực lớn nhất cả đời nàng rồi. Ban đầu nàng đã từ kinh hồn táng đản, như gần như xa biến thành yên tâm thoải mái hưởng thụ những thứ Kim Phong Hoa cho nàng như hiện tại. Nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong căn nhà nhỏ của nàng, việc phải tiếp nhận lợi ích hoàng gia đối với nàng mà nói, Công chúa gì đó, nói thật không khác gì gặp hồng thuỷ mãnh thú. Từ kiếp trước đến kiếp này nàng tích luỹ kinh nghiệm cuộc sống, bất qua là vì muốn được sống trong bình yên mà thôi.
“Nếu nàng không muốn đi, ta sẽ nghĩ cách đuổi bọn họ đi.” Kim Phong Hoa đầu tiên vừa nhìn đã bắt gặp cái nhíu mày của Tiên Y, hắn vốn định cho nàng một bữa tiệc mừng thọ náo nhiệt, làm đám ngu xuẩn không ra người nói xấu sau lưng thê tử hắn phải câm miệng, lại không nghĩ rằng bây giờ lại chọc phải phiền toái lớn mang tên Công chúa này.
Khóe miệng Tiên Y cứng đờ, kẻ điên này thật sự nghĩ Phái quốc là nhà hắn mở, còn dám đuổi đi. Nhưng mà Kim Phong Hoa có thể nói ra như vậy tức là có thể làm được thật, nhưng mà cái giá phải trả… Phỏng chừng không phải là thứ nàng muốn nhìn thấy.
“Chỉ là một cái yến hội, ta có gì mà phải lo lắng, chàng không biết kinh thành có bao nhiêu người muốn tham gia yến hội này đâu.” Tiên Y ra vẻ nhẹ nhàng đứng lên dựa vào người Kim Phong Hoa nói.
Biểu cảm của Tiên Y đã được Kim Phong Hoa nghiên cứu rất chuyên sâu, Tiên Y lại không phải nữ tử thích che dấu trước mặt người thân, cho nên Kim Phong Hoa nhìn lên liền biết rằng nàng đang trấn an mình, không khỏi thở dài ôm Tiên Y vào lòng, hôn tai nàng nói: “Một ngày nào đó, trên đời này sẽ không còn người có thể uy hiếp đến nàng, bắt nàng làm việc nàng không thích.
Tiên Y biết hắn đang nghiêm túc, trong lòng ấm áp, lại có chút lo lắng, liền ngẩng đầu nhìn vào mắt Kim Phong Hoa nói: “Trên đời này không có tự do tuyệt đối, cũng không phải ai muốn làm gì thì làm nấy, chỉ sợ ngay cả đương kim thánh thượng cũng giống như vậy, tự do là hoàn cảnh tốt nhất tự chúng ta có thể tạo ra. Phu quân, chàng đã cho ta tự do và hạnh phúc mà tuyệt đại đa số nữ tử trên đời này không có.”
Kim Phong Hoa nhìn chằm chằm mắt nàng nửa ngày, lại không có nhìn được một tia miễn cưỡng, biết nàng nghĩ như vậy từ tận đáy lòng, lòng hắn phiền muộn, ôm chặt lấy Tiên Y nhắm mắt lại nói: “Làm sao bây giờ, ta muốn cho nàng nhiều hơn nữa, nhưng nàng lại nói đã đủ rồi.”
“Chàng đã cho ta rất nhiều.” Tiên Y cười hì hì, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Ta không có hứng thú với những thứ khác, chỉ cần có thể ăn ngon mặc ấm, có nhà ở là được, còn chàng… mới là thứ ta muốn nhất.”
Đây tất nhiên là thật. Ở kiếp trước của Tiên Y nếu có lão công làm nhân viên công vụ, nói không chừng còn lén xuống biển vớt tiền, có thể ở trong một căn nhà có hoa viên rộng lớn, trong nhà có các loại người hầu thân mang tuyệt kĩ, tiền muốn xài bao nhiêu thì xài bấy nhiêu, nếu còn không tự thấy thoả mãn, không chừng ông trời sẽ muốn đánh chết nàng, hơn nữa lão công này từ trong ra ngoài đều chất lượng tốt như thế, ngày đó nếu ngoài đường đột nhiên xuất hiện mấy minh tinh chỉ sợ đã làm nàng có thể từ trong đất mừng đến bò ra, không nói cái khác, chỉ là có “gien” này, cho dù lão công không có tiền đồ như gấm, sinh một đứa con làm ngôi sao nhí là có thể có tiền đồ chói sáng rồi.
Không chú ý đến suy nghĩ của Tiên Y đã bay bổng ra một không gian nào khác, Kim Phong Hoa nghe xong lời nàng nói quả thực mừng đến cọng lông mi cũng tràn đầy ý cười, lời này có lẽ là lời ngọt ngào nhất từ sau khi Tiên Y gả cho hắn, ngọt đến nỗi làm hắn muốn bay lên, cả thể xác và tinh thần đều ấm áp, từ trước tới nay dục vọng chiếm hữu của hắn rất nặng, đối với hắn mà nói, cho dù trong lòng Tiên Y không muốn thì cả đời này cũng không thể rời khỏi hắn, hiện giờ có câu nói nay giống như lời thổ lộ âu yếm, làm hắn từ trước tới nay luôn dành một tia lo lắng cùng cẩn thận với Tiên Y, đã hoàn toàn buông ra. Thì ra ý nghĩ như vậy không chỉ mình hắn mới có, Tiên Y cũng có cảm giác giống như hắn, hắn không bao giờ phải lo lắng dục vọng chiếm hữu của hắn sẽ làm Tiên Y hít thở không thông muốn chạy trốn nữa, cũng không cần lo lắng một ngày nào đó nàng sẽ ghét mình, vứt bỏ hắn tìm một lương duyên khác, hắn muốn có được cả thể xác và tinh thân của nàng, nàng cũng muốn thể xác và tinh thần của hắn, bọn họ giống nhau, nhất định sẽ không thể tách rời.
Lúc này chỉ sợ Kim Phong Hoa vẫn chưa hiểu được cái gì gọi là tình yêu, thực ra lúc hắn không chỉ cố kị Tiên Y có thể rời khỏi hắn bởi vì hắn cố chấp và bá đạo mà hắn đã bắt đầu sinh ra tình ý từ lúc bắt đầu không lâu, bởi vì không có loại dục vọng chiếm hữu đơn thuần nào sẽ phải dè chừng cảm nhận của đối phương. Khí phách như hắn, nếu hắn không yêu, như vậy dù cho hắn có chấp niệm với Tiên Y, cùng lắm sẽ chỉ coi đó như một món đồ của mình, nhốt ở trong nhà, để ở một xó là được, làm gì phải cả ngày suy đoán suy nghĩ của đối phương, thậm chí vì nó mà khủng hoảng. Một tên EQ thấp từ kiếp trước đến kiếp này như Kim Phong Hoa rốt cuộc đã chìm vào lưới tình của Tiên Y mà ngay cả bản thân nàng cũng không rõ mình đã bện khi nào. Cho nên mới nói, không phải người một nhà thì không thể tiến vào cùng một cửa.
“Tốt, cho nàng, đều cho nàng……” Kim Phong Hoa ái muội liếm liếm vành tai của Tiên Y, vốn dĩ liền hai tròng mắt tà khí lộ ra sự say đắm chỉ khi có hai người mới thể thấy, mê hoặc Tiên Y đến nỗi làm cho đại não nàng trống rỗng.
Cho đến khi Tiên Y mồ hôi đầm đìa, bị Kim Phong Hoa nhiệt tình dào dạt lăn lộn đến chết đi sống lại, nàng mới có thể phản ứng chậm chạp lại, câu nói vừa này của nàng sinh ra nghĩ gì khác sao? Nàng rõ ràng không phải có ý tứ này!!
Kim Phong Hoa ôm lấy người trong lồng ngực, con ngươi trầm xuống, cho dù là vì Tiên Tiên, hắn cũng không thể để Phái Quốc sụp đổ, việc đối phó Trịnh Dịch Hiên đã không còn là đơn giản là báo thù đơn giản như kiếp trước nữa.
“Tiên Tiên, chỉ cần nàng thích, ta đều sẽ giúp nàng bảo vệ, chỉ cần nàng chán ghét, ta đều sẽ đem mọi thứ chém hết không sót một ngọn cỏ.”
Ngày tổ chức cúc hoa yến, Tiên Y cũng không cố ý trang điểm, bởi vì quần áo đồ dùng trang sức của nàng, thậm chí cả phấn son cũng đều là do Kim Phong Hoa tự tay chế tạo, cho nên bất luận nàng dùng cái gì thì trong kinh thành không thể tìm thấy cái thứ hai, càng đừng nói là đồ vật của nàng không thể làm được, Kim Phong Hoa đều sẽ mua ở chỗ tốt nhất, lại trải qua một phen chọn lựa của hắn, chỉ cần không phải người mắt mù hoặc mắt thẩm mĩ vặn vẹo, đều sẽ không cảm thấy nàng thất lễ. Hôm nay Tiên Y mặc một bộ váy màu hồng nhạt thêu hoa đào mùa hạ hoa cúc mùa thu, trên đào dưới cúc cũng coi như hợp hoàn cảnh, hoa đào mềm mại, hoa cúc vàng nhạt làm bộ váy lập tức sinh động lên, cũng mang theo sự thú vị, đây là do Kim Phong Hoa cố ý thêu cho Tiên Y một cái mới, lại phối hợp với đồ trang sức trân châu màu hồng phấn, thoạt nhìn trẻ trung nhưng không mất phần trưởng thành, phụ hoạ cho thân phận thiếu phụ của nàng. Tiên Y đã mười tám, ở thời đại này có lẽ đã coi như trưởng thành, nhưng nàng thứ nhất lớn lên có khuôn mặt non nớt, thứ hai lại không có chuyện gì lớn cần nhọc lòng, cho nên vẻ ngoài trừ bỏ thêm phần phong tình của nữ tử đã kết hôn, thật không có biến hoá đặc biệt lớn nào.
Liên tục rút tay ra rút tay vào ở trong tay Kim Phong Hoa, nhìn bộ dạng không tha của hắn, nàng thiếu chút nữa muốn thả một con bồ câu cho Công chúa. Xách váy ngồi trong xe, nhìn làn váy phô trương trong xe, thủ công tinh mịn, thêu thùa tinh xảo, nhìn lại đôi tay của mình nàng không khỏi thở dài, đây là hàng với hàng muốn bỏ, người so người muốn chết, cho dù từ nhỏ nàng học thêu thùa có linh tính và tốc độ nhanh hơn Kim Phong Hoa, nàng cũng từng thủ thêu cho Kim Phong Hoa một cái áo trong, nhưng thường thường chỉ có thể làm vật nhỏ, nếu làm phức tạp một chút, tốc độ sẽ bị chậm lại, chất lượng cùng tốc độ sẽ không thể bì được đồ trên người nàng. Vuốt bông hoa đào trên váy, Tiên Y dựa vào vách xe mất tự nhiên lộ ra ý cười, lấy quần áo từ trong ra ngoài của nàng, cho dù là quần áo trong cung nàng đều coi thường.
“Chăm sóc thiếu nãi nãi nhà ngươi cho tốt, nếu một lát nữa có chút sơ xuất, ngươi biết rồi đấy.” Kim Phong Hoa thu hồi tầm mắt, lạnh mặt đối Bích Tỉ nói
“Vâng, chủ thượng.” Bích Tỉ cúi đầu nghiêm nghị đáp.
“Nếu là có người nào làm khó dễ các ngươi, cho dù là người của phủ công chúa, ngươi đều có thể giết trước nói sau.” Kim Phong Hoa xoay người nói: “Ta chưa bao giờ sợ phiền toái.”
Bích Tỉ trầm giọng nói: “Tuân lệnh.”
Đối với hành trình đến phủ Công chúa, Tiên Y lúc trước còn bởi vì giai cấp cao thấp mà lo sợ bất an, nhưng từ sau khi Kim Phong Hoa nói nếu nàng không muốn đi thì không cần phải đi, nàng ngược lại không còn lo lắng như vậy nữa, lấy tính tình bao che người mình của nam nhân nhà nàng, cho dù nàng là kẻ ngốc, phủ công chúa cũng không thể làm gì nàng, cùng lắm là kêu nàng đi, cho mọi người xem náo nhiệt, nhân tiện lại châm chọc đôi ba câu, đây là chuyện mà mấy quý phụ nhàm chán đó thích làm nhất, đối lập mới có cảm giác được sự ưu việt, bất luận là cổ hay kim (kim là hiện đại, hiện nay).
“Nói cho ta nghe một chút chuyện trong phủ công chúa này đi.” Tiên Y thở chậm lại, dựa vào gối mềm nói.
“Đại Công chúa là nữ nhi thứ ba của đương kim Hoàng đế, lúc trước đã chết non hai người, phò mã là hậu nhân của Tống gia làm đế sư của triều đình trước, bởi vì phò mã không được tham dự chính sự, Tống gia mấy năm nay cũng không nổi bật lắm, cao nhất chỉ là Lang trung ở lục bộ, dưới có hai nữ một tử, quan hệ với phò mã tạm được, nàng ta là tỷ muội cùng mẹ với Thập Công chúa trong cung. Lại nói nhà mẹ chồng của Tam Công chúa là nhà quyền quý mới nổi Kiều gia, Kiều lão gia coi như là có thể được đứng trước mặt thánh thượng, huynh trưởng của Tam phò mã cũng nhậm chức ở Binh bộ, mẹ đẻ Tam Công chúa là Trân tần, vào lúc nàng ta còn nhỏ tuổi đã mất, sau đó Tam Công cháu vẫn luôn được mẫu phi của Đại Công chúa nuôi dưỡng, quan hệ với Đại Công chúa và Thập Công chúa rất tốt. Hiện giờ vẫn chưa có con.” Bích Tỉ trả lời.
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt ngào một chương, tuy rằng đã xong bản thảo, nhưng vẫn phải chờ biên tập khai V mới có thể đăng - - hơn nữa Tứ Tâm còn gặp chuyện đổi biên tập, a a a…… Thật là buồn bực.