Chương 6: Thế Giới Thật Nhỏ Bé (Phần 1).
Tú La lái chiếc xe Volkswagen Beetle, Điền Táo ngồi bên ghế phụ, hai người đang đi vào trung tâm thành phố. Điện thoại Tú La reo lên, Điền Táo bắt máy thayTú La và mở loa lên. Đầu dây bên kia giọng nói nhẹ nhàng của Mã Kiện vang lên.
“Đang ở đâu vậy Tú La?”
“Em đang lái xe, vừa ăn xong giờ chuẩn bị về nhà.”
“Có phải đi ăn cùng Điền Táo không? Lần nào đi công tác về, người đầu tiên em muốn gặp cũng là Điền Táo, người bạn trai như anh chẳng có chút quan trọng gì cả.” Mã Kiện tức giận nói.
Điền Táo và Tú La cùng cười lớn. Điền Táo cầm điện thoại rồi nói: “Mã Kiện cậu ghen cả với tôi sao, có phải muốn gặp đánh nhau không?”
“Điền Táo cậu tưởng tôi đánh không lại cậu chắc, giống như hồi nhỏ bị cậu đánh sao?”
“Được thôi, khi nào có thời gian hai ta đến phòng tập đánh vài quyền.”
Tú La kề sát điện thoại: “Anh đang ở đâu đấy, tối qua chỗ em ăn cơm, em và Điền Táo làm chút đồ ăn ngon cho anh.”
“Anh và đồng nghiệp đang đánh bóng, bọn em qua đấy đi, chúng ta lâu lắm không đánh bóng cùng nhau rồi, để anh gửi địa chỉ cho em.”
“Được rồi, để bọn em về thay đồ, Điền Táo còn đang mặc váy đây này.”
“Vậy bọn em nhanh lên nhé.”
Mã Kiện xuất thân từ gia đình quân nhân, bố là hậu cần trong quân đội, mẹ là một quân y. Mã Kiện, Tú La, Điền Táo bằng tuổi nhau, năm nay 28 tuổi. Ba người học cùng nhau từ năm cấp một, cấp hai, cấp ba. Quan hệ giữa ba người họ rất tốt. Lên đại học mới tách ra không còn học cùng nhau nữa, Mã Kiện theo học trường quân đội, hiện tại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố. Từ khi Mã Kiện, Tú La công khai yêu nhau, gia đình hai bên bắt đầu giục cưới.
Tại một sân bóng rổ trong một công viên vắng vẻ, Mã kiện cùng bốn đồng nghiệp đang chơi bóng rổ khí thế ngất trời. Sự bùng nổ của năm người đàn ông, mọi người thì đều mặc quần áo dày, còn năm người họ lại chỉ mặc bộ đồ thể thao mỏng. Ai nấy toàn thân đều thấm đẫm mồ hôi.
Cạnh cột bóng rổ bên kia là Tín Trí Thái, **, La Bân vừa đến, họ đang cởi áo ngoài ra để chuẩn bị đánh bóng.
Tín Trí Thái chỉ mặc một chiếc quần âu, áo len mỏng màu xám nhưng trông vẫn rất đẹp, giống như câu nói người đẹp trai thì mặc cái gì cũng đẹp.
“Không khí ở đây không tồi, La Bân cậu thường xuyên đến đây à?” Tín Trí Thái hỏi.
“Mới đến vài lần thôi, tôi thấy ở đây không nhiều người, không khí lại không tồi, tốt hơn rất nhiều so với sân bóng trong thành phố.”
Ba người đàn ông chuẩn bị xong cũng chạy vào sân đánh bóng.
Điền Táo và Tú La đã đến chung cư của Tú La. Hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, khoảng 90m2, một mình Tú La ở cũng khá rộng rãi.
Tú La dọn dẹp sạch sẽ căn phòng xong, ở đây là trung tâm thành phố, cách đài truyền trình nơi Tú La làm việc không xa lắm, nên Tú La mới quyết định mua nhà ở đây. Có thời gian rảnh Tú La lại trở về Bắc Thành sống cùng gia đình.
“Táo Nhi, cậu lấy bộ đồ thể thao trong tủ quần áo ra trước, chúng ta không cần mặc ấm quá, lát lữa đánh bóng sẽ nóng, tớ đi tắm trước, cậu đi thay đồ trước đi.”
Dáng người của Điền Táo và Tú La cũng gần như nhau, chỉ là Điền Táo hơi tròn hơn một chút, nên hai người có thể mặc vừa đồ của nhau.
Tú La từ phòng tắm bước ra, mở cửa phòng ngủ thì nhìn thấy Điền Táo đang cầm chiếc khăn mỏng quấn quanh vòng một đầy đặn của mình.
“Táo Nhi, cậu làm cái gì đó? Bao nhiêu người con gái hi vọng có được vòng một đầy đặn như cậu đó. Còn cậu thì tìm mọi cách giấu đi, thật tình không hiểu nổi cậu.”
“Cậu nói gì thế, lát chẳng phải còn đi đánh bóng sao? Không quấn lại làm sao tớ đánh bóng thoải mái được?”
“Lúc không đánh bóng chẳng phải ngày thường cậu cũng vẫn quấn lại cho bằng được sao?”
“Nếu không đánh bóng thì ngày ngày tớ phải ngồi xe bus chạy long nhong ngoài đường, nghĩ đến bộ dạng của mấy thằng háo sắc cứ nhìn chằm chằm vào ngực tớ là tớ đã thấy không thoải mái rồi, quấn nó lại thấy an tâm hơn.”
“Phục lý do của cậu rồi, cậu không sợ ngày ngày ghìm nó lại, rồi nó phẳng thật thì làm sao?”
“Tớ cũng hi vọng nó lép đi một chút, vậy thì hàng ngày tớ không phải quấn nó lại rồi.”
“Mấy cô ngực nhỏ mà nghe thấy câu này của cậu nhất định sẽ liều mạng với cậu.”
Hai người cậu một câu tớ một câu, giữa hai người họ nói chuyện chẳng cần dùng đến não.
Hai người họ thay xong quần áo rồi đi đến địa chỉ mà Mã Kiện đã gửi.
Địa chỉ mà mấy người Mã Kiện đánh bóng cách chung cư của Tú La không quá xa, họ lái xe hơn 20 phút là đến nơi.
Họ đỗ xe rồi đi vào sân bóng, đúng lúc Mã Kiện đang nhảy rất cao cho bóng vào rổ.
Mã kiện nhìn thấy hai người họ liền đưa bóng cho đồng nghiệp, lau mồ hôi rồi chạy đến chỗ họ. Mã Kiện cao 1m80, thường xuyên phải chạy ở ngoài đường nên khiến nước da anh ngăm đen nhưng không giấu được ngũ quan tuấn tú rắn rỏi của anh. Cơ tay và cơ ngực cuồn cuộn, đây chính là kết quả thường xuyên luyện tập của quân nhân. Nước da ngăm đen càng tôn lên hàm răng trắng của anh.
“Sao giờ bọn em mới đến?” Anh vừa lau mồ hôi vừa nói, vầng trán thẳng tắp đầy mồ hôi.
Tú La lấy khăn ướt trong túi ra lau cho anh, Mã Kiện cúi đầu, hưởng thụ sự quan tâm của Tú La.
“Mã Kiện, sang mùa đông rồi sao cậu vẫn không trắng lên thế, tôi nhớ trước đây cậu đâu có đen vậy?” Điền Táo vừa nhìn anh vừa nói.
“Đây gọi là hình mẫu soái ca tỏa sáng rắn rỏi cậu không biết sao? Đúng là không hiểu biết gì cả.”
“Cậu đen như vậy mà còn nói, sau có con đừng giống cậu là được.”
“Chẳng trách không ai thèm thích cậu. Cậu xem miệng cậu thật là độc.”
Điền Táo vừa nghe xong liền giơ nắm đấm muốn đánh cậu ta thì bị Tú La kéo tay ra.
“Hai người cãi nhau cũng đã mười mấy năm rồi vẫn chưa chán sao, lâu lắm không gặp nhau rồi, vừa gặp nhau đã nói móc nhau, tớ thật chịu hai cậu, chẳng phải đến đây để đánh bóng sao?”
Bị Tú La nói, hai người không ai lên tiếng nữa, ba người họ vào sân bóng.
“Các anh em dừng lại chút, tôi giới thiệu hai người bạn của tôi.” Mã Kiện hô lớn tiếng.
“Đây là bạn gái của tôi Trần Tú La, cô ấy thường xuyên đến đội chúng ta, mọi người đều đã biết rồi nên tôi không giới thiệu nữa, còn đây là Điền Táo – một người bạn tốt của tôi. Hồi còn đi học chúng tôi thường xuyên đánh bóng cùng nhau, kỹ thuật đánh bóng của Điền Táo còn tốt hơn cả tôi nữa đó, giờ mọi người làm quen nhau rồi sau này chúng ta thường xuyên chơi bóng với nhau.”
“Em là Kiều Nhất cùng tổ với anh Mã, rất vui được làm quen với chị.” Kiều Nhất vừa nói vừa đưa tay ra bắt tay với Điền Táo.
Điền Táo ngại ngùng vội vàng bắt tay cậu ta: “ Xin chào, xin chào.”
Kiều Nhất là một cậu con trai thanh tú, trắng trẻo, trông có vẻ chỉ khoảng hơn 20 tuổi, chắc vừa tốt nghiệp ra trường.
Ba người còn lại cũng lần lượt giới thiệu.
Tín Trí Thái đứng ở không xa cột bóng đang cúi xuống nhặt bóng, vừa nhặt bóng lên thì nhìn về phía này, xém chút nữa cằm rơi xuống đất.
Người con gái đang nói chuyện với mấy người con trai đứng ở cột bóng bên kia chẳng phải là Điền Táo sao? Chẳng lẽ do mình nhìn nhầm, Tín Trí Thái mở to mắt nhìn kỹ lại lần nữa, không sai, đúng là cô ấy. Sao cô ấy lại đến đây? Trời… thế giới này đúng là nhỏ bé, trong vòng một ngày gặp cô ấy ba lần ở ba địa điểm khác nhau… Thật là quá trùng hợp. Tín Trí Thái tự lẩm bẩm một mình.
Anh vội vàng gọi ** và La Bân đến, hai người họ nghe anh kể lại cũng cảm thấy kỳ diệu.
“Người anh em, đây gọi là duyên phận, xem ra cây sắt ngàn năm tuổi của anh sắp nở hoa rồi, có cần tôi qua đó giúp anh xin cách liên lạc không?”, La Bân cười nói.
“Nở hoa cái gì chứ, người ta căn bản không quen tôi hiểu không? Đi đánh bóng của cậu đi!” Tín Trí Thái tiếp tục đánh bóng vào rổ.
Ở bên kia, Điền Táo đã cởi áo khoác ngoài và mặc bộ đồ thể thao màu tím nhạt, cô đang rê bóng, nhảy lên ném bóng, bóng va vào rổ mấy cái rồi rơi xuống, động tác rất gọn gàng và dứt khoát. Kiểu Nhất và mấy người khác nhìn ngây người, động tác này quá chuẩn.
Tú La đứng ở một bên chỉ thỉnh thoảng nhặt bóng rồi ném vào rổ, thật ra cô không thích đánh bóng lắm, mà cô thích nhìn Điền Táo và Mã Kiện đánh bóng. Cô thường xuyên nhặt bóng giúp họ. Cô nhìn Mã Kiện và Điền Táo chạy qua chạy lại trên sân, cậu lấy tôi cướp trông rất vui, cô cảm thấy dường như thời gian đang quay trở lại hồi còn đi học.
Hàng loạt động tác khi nãy của Điền Táo, Tín Trí Thái đều liếc trộm thấy. Trong lòng rất nể phục, sức bật nhảy của cô gái này thật lời hại, ném bóng cũng rất chuẩn xác, không ngờ cô gái này đánh bóng lại giỏi như vậy.
“ A Thái nhặt bóng đi, cậu đứng ngây ra đó làm gì.” La Bân hét to gọi Tín Trí Thái.
Đám Điền Táo và Mã Kiện khí thế đang ngất trời thì bị mấy người đến xen ngang.
Đến sân bóng có năm người, đều rất cao to, mặc đồ thể thao giống nhau, chắc tầm khoảng 20 tuổi, nhìn có vẻ là sinh viên. Cậu con trai cao nhất đang cầm bóng trong tay.
“ Này, các anh đánh xong chưa vậy, đánh xong rồi thì rời đi, đây là sân bóng của chúng tôi, chúng tôi thường xuyên đánh bóng ở đây.”
Đám người Điền Táo và Mã Kiện nghe thấy họ gọi đều dừng lại và bước đến.
“Sân bóng này là của nhà cậu xây?” Mã Kiện nói.
“ Không phải.” Cậu con trai cao nhất tay vừa xoay bóng vừa trả lời.
“Nếu đã không phải thì đây là nơi công cộng chứ không phải của cá nhân, cái gì cũng phải có trước có sau, các cậu muốn đánh bóng thì đợi chúng tôi đánh xong, các cậu có thể đánh.”
“Điền Táo và các anh em, chúng ta đánh tiếp nào.” Mã Kiện hô hào.
“Đợi đã, hôm nay chúng tôi nhất định phải luyện bóng, ngày mai chúng tôi có trận thi đấu, các anh lập tức phải rời đi.” Cậu con trai cao lớn nhất nói xong, ném bóng một cái xuống đất, dáng vẻ muốn đánh nhau.
“Nãy cậu nói tử tế chúng tôi không chừng đã rời đi, giờ nhìn cậu có vẻ muốn đánh nhau thì chúng tôi lại không muốn rời đi nữa, trận thi đấu của các cậu liên quan gì đến chúng tôi, sao cậu không đến sớm hơn?”
“Các anh đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thích đánh nhau thì đánh, tưởng chúng tôi sợ các anh, ông nội đây không dễ bị bắt nạt.” Cậu con trai cao lớn càng nói càng khó chịu.
Đám Tín Trí Thái nghe thấy cũng dừng lại, đứng bên cạnh xem.
“Ai đặt cho cậu là ông nội thế, tí tuổi mà đã khoa trương, sao lại không có văn hóa vậy?”
“Tôi tự đặt thì đã làm sao, lão tử hôm nay tâm trạng không tốt đang muốn tìm người đánh nhau thì sao nào?”
“Lão đại, chúng ta đến chỗ khác luyện tập đi, cậu đừng kiếm chuyện nữa.” Bạn của cậu con trai to lớn muốn kéo cậu ta đi, nhưng bị cậu ta đẩy ra: “Cậu tránh ra!”
“Tâm trạng không tốt thì ra ngoài cắn người lung tung à, cậu bị thần kinh à?” Miệng độc của Mã Kiện đã lên tiếng.
“Có giỏi thì anh nói lại lần nữa.” Cậu con trai to lớn nắm chặt nắm đấm, mặt hừng hực tức giận.
Hai bên đều tức giận, cuộc chiến như sắp bùng nổ.
Tú La đi đến kéo Mã Kiện đi, cô là người rõ nhất người có công chức như anh nếu ra ngoài đánh nhau sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Mã Kiện làm sao có thể rời đi, trước mặt đồng nghiệp, bạn gái lại bị người khác bắt nạt như vậy, làm sao có thể nuốt nổi cục tức này, anh kéo tay Tú La ra rồi sau đó đi lại.
Tín Trí Thái đứng ở bên cạnh trông thấy hết sự việc, anh cũng cảm thấy tên thanh niên cao to kia quá đáng, cần phải được giáo huấn chút, ** và La Bân Bân cũng ngậm một bụng tức.
Điền Táo cũng hiểu rõ tính khí nóng nảy của Mã Kiện, vội vàng chạy đến nói.
“Mọi người bình tĩnh chút nghe tôi nói, nếu mọi người đều đến đây để đánh bóng, không ai muốn nhường ai vậy thì chúng ta dùng bóng để so tài thử xem.”
Điền Táo nhìn Mã Kiện, không thấy cậu có biểu cảm gì, như vậy là ngầm đồng ý, đối phương cũng không nói gì.
“Mọi người đều không nói như vậy là đồng ý rồi nhé. Vậy chúng ta đánh một trận đơn giản, nhanh gọn nhất. Chính là so tài trong thời gian quy định, vị trí cố định, bên có bóng vào rổ nhiều nhất sẽ giành chiến thắng, bên thua tự động rời khỏi đây. Mọi người có dám so tài không?”
“Thi thì thi, mấy người thua rồi lập tức biến khỏi đây.” Tên thanh niên cao lớn rất hưng phấn, bọn hắn thắng chắc rồi, hắn không tin bên hắn là sinh viên trường thể dục thể thao bóng rổ chuyên nghiệp lại đi thua một đám nghiệp dư. Lúc này hắn không còn tức giận nữa, khóe miệng nhếch lên trên.