Cô nghe vậy liền nhìn thẳng vào mắt anh, cô vừa ngạc nhiên vừa nói:
– Sao anh lại muốn đi cùng em ?
Anh khẽ cười đáp:
– Em nói em xem Dư Phong như anh ruột vậy chẳng phải anh cũng nên ra mắt chào hỏi anh vợ sao ?
Lời anh nói tuy đường đột nhưng lại vô cùng thuyết phục và hợp lý khiến cô còn gì để thắc mắc thêm nữa. Cô dịu dàng đáp:
– Vậy thì khi nào em hẹn anh Phong về nhà dùng bữa em sẽ báo với anh.
Tuy ngoài mặt anh không biểu lộ ra nhưng trong lòng anh đang rất vừa ý và hài lòng vì có thể đi cùng cô. Anh nhẹ nhàng nói:
– Được. Mà hình như em và Dư Phong lâu rồi chưa gặp nhau đúng không ?
Lúc này cô nhận ra rằng dường như lúc chiều anh đã chú tâm đến cuộc nói chuyện của cô và Dư Phong nên hầu như mọi thông tin anh đều nắm rõ. Cô dịu dàng đáp:
– Dạ phải, 2 năm trước anh ấy sang Singapore để hoàn thành dự án quay mv mới đến tận hôm nay mới trở về.
Được giải đáp hết thắc mắc nên anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn dù bề ngoài luôn có sự trầm tính nhất định nhưng đối với người anh yêu thì anh rất để tâm.
Anh khẽ mỉm cười:
– Ra là vậy. Thôi em nghỉ ngơi sớm đi hôm qua em thương trắng rồi, còn anh chắc phải thức cả đêm với đống tài liệu này.
Hôm nay làm việc mệt mỏi lại thêm thức trọn tối qua nên dù mới 8 giờ tối nhưng cô bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô đóng sách lại để trên chiếc bàn cạnh giường rồi nói:
– Vậy em ngủ trước đây, anh đừng làm việc khuya quá không tốt đâu.
Anh nhìn cô đáp:
– Anh biết rồi, em ngủ đi. Ngủ ngon.
Cô thư thái nằm xuống kéo chăn lên, cảm giác ấm áp thoải mái trên chiếc giường ngủ sau một ngày làm việc căng thẳng thật thoải mái. Cô không tắt đèn vì thấy anh đang làm việc dù để đèn sáng như vậy cô sẽ rất khó ngủ. Cô nằm nghiêng người, khẽ kéo chăn cao một chút để che bớt ánh sáng. Tuy vậy nhưng cô không vẫn không chìm vào giấc ngủ được vì ánh đèn vẫn rất sáng, bỗng dưng cô nghe thấy tiếng công tắc đèn phòng và ngay sau đó là đèn phòng tắt, ánh sáng đèn ngủ được mở lên. Thứ ánh sáng màu vàng nhạt dịu nhẹ này khiến cô vô cùng dễ chịu.
Cô hạ chăn xuống, khẽ xoay người nhìn về phía đèn ngủ, cô nhìn thấy anh vừa bật đèn ngủ, anh bước đến ngồi xuống giường cạnh cô. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi người xuống, hai tay chống xuống nệm bên hông eo cô, cô bất ngờ nhìn anh, vì ngại ngùng trước tình huống bất ngờ nên cô vội ngồi dậy nhưng anh nhanh chóng nắm lấy hai tay cô giữ lại. Cô có chút sợ sệt nhìn anh, anh mỉm cười nhìn cô:
– Sao em có vẻ sợ anh vậy ? Anh đâu có làm gì em đâu.
Khoảng cách gần như vậy khiến cô rất ngại ngùng, cô hơi ngập ngừng đáp:
– Không phải em sợ anh sẽ làm gì em, nhưng tự dưng anh như vậy nên em hơi bất ngờ.
Nghe cô nói vậy ánh mắt anh có chút “xảo quyệt” đáp:
– Vậy là em không sợ nếu anh có làm gì em ?
Cô ngẫm nghĩ vài giây vì cô vốn rất ngây thơ trong sáng, lúc nãy cô trả lời theo câu hỏi của an thôi chứ chẳng nghĩ gì nhiều nhưng câu nói vừa rồi của anh khiến cô phải nghĩ sâu xa hơn. Nghĩ xong xuôi thì cô đã hiểu được hàm ý của anh, cô càng thêm ngượng ngùng nhưng vì đèn ngủ mập mờ nên anh sẽ không biết rằng cô đang đỏ mặt. Anh vẫn đang chờ câu trả lời của cô, cô vội thanh minh:
– Ý em không phải vậy, lúc nãy em chưa rõ ý của anh nên em…em không biết phải giải thích thế nào với anh nữa.
Anh thích thú khi dồn cô vào thế bất lợi:
– Vậy bây giờ em hiểu rõ ý anh rồi phải không ? Nói anh nghe thử xem.
Cô cau mày nhìn anh, anh lại nhây với cô, xem ra anh rất thích chọc ghẹo cô thì phải. Cô dịu dàng đáp:
– Minh Nim, anh cố tình trêu em đúng không? Thấy em yếu thế dường như anh rất vui.
Anh bỗng cúi sát người xuống ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấp đáp:
– Anh rất vui vì có em bên cạnh để trêu. Em không thể ngủ nếu mở đèn sáng, không cần vì anh mà chịu đựng những điều nhỏ nhặt như vậy.
Cô thật sự cảm thấy rất ấm áp khi nghe anh nói vậy, cô đáp:
– Em có thể tự khắc phục được mà, công việc của anh dĩ nhiên quan trọng hơn.
Anh ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt cô nói:
– Anh có chuẩn bị sẵn đèn làm việc rồi nên em đừng lo. Anh làm việc tiếp đây.
Anh khom người hôn lên môi cô rồi nói:
– Em ngủ ngon.