Đứng bên trong thang máy mà lòng cô cảm thấy tràn ngập nỗi bất an, hồi hợp đến khó khăn trong từng hơi thở. Khi cánh cửa thang máy vừa mở, cô bước ra ngoài thì đã thấy Diễm Chi đi trước cô tầm vài mét. Cô lặng lẽ, đi theo sau. Vì cô mang giày thể thao nên di chuyển rất dễ dàng và êm ái mà không hề để lại tiếng động.
Nhưng rồi điều cô hoàn toàn không mong muốn đã hiện ra ngay trước mắt cô. Cô ta quả thật đã bước vào phòng làm việc của Minh Nim. Cô như chết lặng trước hình ảnh vừa nhìn thấy ngay trước mắt mình.
Những suy nghĩ tiêu cực và u ám bắt đầu len lỏi vào tận sâu trong tâm trí cô. Nếu không có sự đồng ý của Minh Nim thì tiếp tân đã không dễ dàng để cô ta đến tận phòng làn việc của anh. Cô không muốn tin những những vì cô thấy trước mắt thì không thể lầm lẫn được, cô không thể đưa ra bất cứ một lời nào để tự trấn an bản thân rằng điều cô thấy chưa chắc là sự thật. Nhưng cô nghĩ thế nào vẫn không thể nghĩ được lý do thích đáng, nếu họ không còn liên quan mật thiết với nhau thì đã không gặp nhau ở tận công ty như vậy, một nơi đông người, hẹn hò giữa “thanh thiên bạch nhật” hay sao chứ ?
Đầu óc cô rối bời, cô thật sự đã tức giận, trong lòng vấy lên nỗi hận khó tả đang dằn vặt cô ngay chính lúc này. Cô âm thầm rời khỏi, trong lúc đi ra xe với Minh Lâm, cô cố dùng hết lý trí để bình tâm lại, cố giữ thái độ vui vẻ, nhưng làm sao cô có thể vui được khi vừa chịu một cú sốc quá lớn. Cô cố nén nước mắt từ lúc nhìn thấy Diễm Chi bước vào phòng làm việc của Minh Nim, cô không muốn khóc, nói đúng ra là lúc này cô không thể khóc được. Nếu cô không giữ tâm trạng ổn định thì chắc chắn anh trai cô sẽ phát hiện ra và khi anh ấy nghi ngờ rồi lỡ như cô không thể giấu được tất cả những chuyện về cuộc hôn nhân của mình và cả việc Diễm Chi đến tìm Minh Nim thì chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Diễm Chi sẽ lại làm cho vết thương vốn rất sâu của Minh Lâm một lần nữa nhói đau nếu cả hai gặp lại nhau. Chính vì hậu quả của việc này sẽ đi rất xa đến mức không thể kiểm soát nên cô đã cố gắng kìm nén cảm xúc hết sức mình, dặn lòng phải mạnh mẽ, vui vẻ nói cười trước mặt Minh Lâm.
Cô mở cửa bước lên xe với nụ cười tươi khi ngồi cạnh anh trai. Nhưng dù cô có kiềm nén đến thế nào đi nữa thì làm sao có thể qua được mắt của người anh trai đã gắn bó với cô từ lúc nhỏ. Thấy sắc mặt của cô có chút bất ổn, Minh Lâm vội hỏi:
– Mọi chuyện tốt đẹp không em gái ?
Cô bình tĩnh nhìn Minh Lâm, giọng nói nhỏ nhẹ đáp:
– Mọi chuyện diễn ra rất ổn đó anh hai.
Cô kể tường tận cho anh hai nghe về cuộc họp. Nghe hết diễn biến êm xuôi của câu chuyện mà lòng Minh Lâm cũng yên tâm hơn rất nhiều. Tuy nhiên vẻ u buồn, lo lắng đang hiện hữu một cách mờ nhạt trên gương mặt cô dù đang cố che đậy vẫn không thể đánh lừa được Minh Lâm.
Nhưng tính cách của cô thì Lâm rõ hơn ai cả, chuyện cô đã không muốn giải bày dù có nói thế nào cô cũng một mực không tiết lộ. Để không khí bớt căng thẳng và tạo cơ hội để lắng nghe tâm sự từ cô em gái nhiều hơn nên Minh Lâm đã đề nghị đi dùng bữa cùng cô, xem như là lời chúc mừng cho bản hợp đồng được ký kết thuận lợi. Cô dĩ nhiên ngay lập tức đồng ý.
Cả hai anh em ghé vào một nhà hàng sang trọng. Không gian rất êm ái, thư giãn cùng dòng nhạc cổ điển du dương bên tai. Đã rất lâu hai anh em cô chưa có dịp cùng nhau đi ăn ở bên ngoài như thế này. Trong lúc ăn uống hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Thấy tâm trạng của cô có phần cởi mở hơn, Minh Lân nhẹ nhàng hỏi:
– Chuyện em là Hadara có lẽ khiến mọi người rất bất ngờ ?
Cô mỉm cười:
– Dạ đúng, chuyện này mọi người không đoán trước được nên rất bất ngờ.
Lâm dịu dàng cất giọng:
– Vậy Minh Nim có biết chuyện này không ?
Câu hỏi ấy một lần nữa lặp lại, chỉ khác đối tượng hỏi. Nhưng cô nghĩ điều này nên nói thật với anh hai, cô chẳng muốn phải nói dối một chút nào cả, hạn chế càng nhiều thì càng tốt.
Cô thành thật đáp:
– Anh ấy vẫn chưa biết đâu hai.
Đôi mày sắc sảo của Lâm có chút nhíu lại, Lâm nhìn cô:
– Em không tâm sự với nó sao ?
Cô chậm rãi đáp:
– Em không kể về chuyện này. Thật ra em thấy chuyện này đã qua rất lâu rồi, em không ngờ rằng có một ngày em có thể một lần nữa mang thân phận Hadara, và đặc biệt là xuất hiện trước công chúng.
Minh Lâm mỉm cười xoa đầu cô:
– Từ trước đến giờ em vẫn là Hadara đó thôi, nhưng bây giờ em có thể một lần nữa khẳng định tài năng của mình sau bao năm. Em chính là niềm tự hào lớn nhất của người anh này.
Cô cười tươi nhìn Lâm:
– Cám ơn hai.
Lâm lắc đầu:
– Anh em mà hở chút lại cám ơn. Nếu em có chuyện gì buồn phiền thì tâm sự với anh, có biết trước chưa. Từ lúc em lấy chồng đến giờ anh em mình ít gặp nhau, nhưng em phải nhớ, anh hai luôn luôn lắng nghe và xuất hiện khi em cần đến.
Cô tựa đầu vào vai anh hai:
– Em gái biết rồi, yêu anh hai nhiều.
Sau bữa ăn tối vui vẻ thì Lâm đưa cô trở về nhà. Khi cô về đến nhà thì Minh Kim vẫn chưa có mặt. Cô mở điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của anh nhắn cho cô hơn một giờ trước, chắc có lẽ lúc đó cô đang dùng bữa cùng anh hai nên không để ý điện thoại để trong túi xách. Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn: “Tôi có việc bận nên sẽ về trễ, cô ăn cơm trước đừng chờ tôi.”
Cô mở nụ cười buồn, cô thừa biết việc bận của anh là gì mà. Nhưng chưa kịp suy nghĩ lung tung thì cô nhận được cuộc gọi. Người gọi đến chính là Cảnh Tuấn. Cô bắt máy, giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên:
– Alo, Him Lam à, em có phiền nếu bây giờ ra ngoài cùng anh không?
Cô rất ngạc nhiên trước lời nói của Tuấn, cô đáp:
– Có chuyện gì không anh ?
Cảnh Tuấn im lặng vài giây rồi nói tiếp:
– Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, em gặp anh một lát được không em ?
Cô ngập ngừng: .
– Em, anh có thể nói qua điện thoại được không?
Cảnh Tuấn kiên quyết, dịu dàng nói:
– Chuyện này phải gặp trực tiếp anh mới nói được, gặp nhau chỉ một lát thôi. Anh xin em.