Sau khi làm xong việc ở công ty, nếu như thường lệ anh sẽ tiếp tục đến quán cafe hay ít ra là đi đâu đó như mọi khi vì anh chẳng muốn về nhà với cô một chút nào. Nhưng hôm nay anh lại muốn về nhà, về để đưa ra hình phạt mà anh cho rằng cô đáng nhận lấy và hơn nữa anh muốn vẽ một bức chân dung, đã lâu rồi anh không vẽ chân dung của bất kỳ ai cả. Nỗi nhớ về Diễm Chi đã khiến anh muốn cầm bút vẽ nên gương mặt của người con gái anh yêu sau khoảng thời gian dài anh chỉ toàn vẽ những bản phác thảo về mẫu mã cũng như hệ thống của những chiếc xe ôtô khô khan kia.
Anh nhanh chóng trở về nhà thực hiện điều mình mong muốn. Vừa nghe thấy tiếng kèn xe của anh vang lên từ ngoài cổng cô đã rất ngạc nhiên , ngạc nhiên vì đây là một trong những ngày vô cùng hiếm hoi mà anh về nhà sớm đến vậy sau giờ làm. Cô vội vàng ra mở cổng, khi xe của anh đã lăn bánh vào cổng thì cô cẩn thận đóng cổng rồi lại hối hả quay trở vào nhà làm tiếp công việc của mình.
Anh bước vào nhà thấy cô vẫn đang cặm cụi lau dọn nhà cửa, cô làm việc rất siêng năng, làm quần quật từ sáng đến tối nên căn nhà dù to lớn nhưng lúc nào cũng sạch sẽ nếu không muốn nói là đến một hạt bụi cũng khó tìm ra. Cô vẫn im lặng làm việc không nói bất kỳ lời nào vì cô biết chỉ cần cô mở miệng thì anh sẽ đáp lại cô bằng sự lớn tiếng và những lời nói cay nghiệt khó nghe. Trước sự thờ ơ của cô anh rất tức giận vì nghĩ rằng cô xem thường mình. Anh ôn nhu tiến lại gần cô, mắt đối mắt với cô rồi nghiêm giọng:
– Cô nghĩ rằng im lặng là yên ổn ?
Cô lo sợ nhìn anh, cô biết rằng anh đang muốn làm khó cô:
– Anh…muốn sao ?
– Hôm nay cô còn dám hỏi tôi như vậy ?
Cô tiếp tục im lặng quan sát thái độ của anh, dường như cô đã quá ngán ngẩm với việc đối đáp một cách vô bổ với anh. Sau bao lần nhận lấy đau khổ thì cô biết rằng lên tiếng cũng không thay đổi được gì, thôi thì cứ nhận lấy sự khó dễ một cách trầm lặng.
Phản ứng của cô càng khiến anh tức giận, cô không còn thiết tha gì đến việc cự cãi lại anh. Nhưng như vậy đã sao, cô vẫn phải lãnh lấy hậu quả mà anh ban tặng một cách vô tội vạ.
– Cô nhìn thấy cỏ trong vườn nhà đã mọc cao rồi chứ ?
Cô đã đoán được anh muốn cô phải làm gì, cô khẽ gật đầu thay vì cất tiếng. Anh bỏ mặc sự im lặng của cô mà nói tiếp:
– Cô phải nhổ hết cỏ , nhổ đến khi nào không còn một cọng cỏ trong vườn thì mới được vào nhà và dùng cơm. Cô rõ chưa?