Nhưng hắn còn chưa nói được hết câu, cái âm thanh quen thuộc của Tiểu Long lại lần nữa vang lên. Lần này, hắn cũng nhịn không được mà bật cười lên một tiếng: “Ha ha ha, đứa nhỏ này, vẫn như vậy rất tốt!”
Khanh khách…
Nghe được Triệu Vũ khen ngợi, Tiểu Long lại trở về với bản tính không tim không phổi, bắt đầu cười lên khanh khách.
Mà lúc này, Hổ Nương cũng đã đi tới, ôm lấy Tiểu Hổ, cũng đã hóa thành hình dạng một tên tiểu nam hài chừng ba, bốn tuổi. Vẻ mặt của nó hơi có chút sợ hãi, nhìn lấy chị gái của mình.
“Tiểu Hổ, là tỷ tỷ không tốt, đã để ngươi chịu khổ rồi!”
Oa oa…
Dường như sự chịu đựng của đứa nhỏ này đã đạt đến cực hạn, nó tức thì nhịn không được mà nhào vào trong ngực của Hổ Nương bật khóc. Chúng nữ nhìn thấy một màn như vậy, cũng có người nhịn không được mà xúc động muốn khóc theo.
“Trời ạ, các người có nghe nói gì chưa? Đám người Báo Đen đã bị giết chết rồi? Còn chết ở gần địa bàn của Darkin đại nhân nữa. Những kẻ này, thật sự là muốn chán sống rồi?”
“Ngươi nói cái gì? Ở trong thành phố lại có kẻ dám giết chết người của Darkin?”
“Ha ha ha, thật sự là quá đáng đời, những tên khốn này, từ lâu ta đã không nhìn vừa mắt rồi!”
Ở trong thành phố lúc này, đã không ngừng truyền bá về tin tức những tên thợ săn nô lệ của donh binh đoàn Báo Đen vừa bị giết chết. Hiển nhiên, tất cả bọn họ đều không biết được kẻ gây án là ai, nhưng trong lòng của bọn họ lúc này, có kẻ thì sợ hãi, có kẻ thì đang vui mừng không thôi.
Mà đám người Triệu Vũ lúc này, lại vô cùng thảnh thơi, ngồi lại ở bên trong khách sạn, bày ra một bàn tiệc lớn. Vừa lúc chúc mừng cho Triệu Vũ tỉnh lại sau khi hôn mê, cùng vừa bù đắp cái bụng đang kêu đói của hai tên nhóc Tiểu Long và Tiểu Hổ.
Hai đứa nhỏ này, thật sự là không thể nào chịu đựng nổi. Nếu như là người bình thường, muốn nuôi dưỡng bọn chúng, sợ rằng cho dù tán gia bại sản cũng không nuôi được. Nhưng vừa rồi, từ trên người của mấy tên thợ săn nô lệ, mấy người Triệu Vũ thu hoạch được một khoản tiền tương đối khá. Chưa kể, trên người của Elicia cũng không thiếu một chút tiền này. Ngoài ra, Hổ Nương cũng rất giàu có. Chỉ có Triệu Vũ là hơi xấu hổ một chút. Hắn thật sự ngoài một cái túi da bên ngoài, cũng chỉ có Long Giới Châu là đồ vật đáng giá nhất. Đáng tiếc, thứ này hắn lại không có cách nào mở ra được.
Nhưng cho dù là như vậy, bữa tiệc hôm nay mọi người cũng ăn uống vô cùng vui vẻ. Nhất là hai mẹ con Chân Kỷ Tử, cùng với Anh Tử. Các nàng đã lâu rồi không có được một bữa ăn ngon như vậy. Hơn nữa, mặc dù lúc này thân phận của các nàng là thị nữ của Triệu Vũ, nhưng vẫn được hắn cho phép ngồi cùng ăn với các thành viên còn lại của Huyết Lệ dong binh đoàn.
Thế nhưng, ở một nơi khác ở trong thành phố, trong một căn phòng cực kỳ xa hoa, trụy lạc. Một gã đàn ông để mình trần, ngồi ở trên ghế sô pha, bên cạnh gã là ba bốn thiếu nữ, toàn bộ đều không có một mảnh vai che thân. Bọn họ vừa uốn lượn quanh thân của hắn như rắn nước, vừa cúi miệng xuống đem đồ vật cứng rắn ở dưới đũng quần của hắn thay phiên nhau cắn nuốt.
Mà đứng ở cách đó không xa, một tên nam nhân với thân hình vô cùng quỷ dị, trên người của hắn quấn đầy băng vải trắng, chỉ chừa lại một đôi mắt âm u tràn ngập tử khí. Khi hắn nhìn về phía tên nam nhân ngồi ở trên ghế sô pha, lại không có một chút biểu hiện cảm xúc nào.
“Ngươi nói, có kẻ dám ra tay giết đám người Báo Đen?”
Tên nam nhân ngồi trên ghế sô pha, vừa hưởn thụ lấy phụ vụ đặc biệt của đám nữ nô, vừa đưa ánh mắt âm trầm nhìn về phía tên nam nhân quấn khăn vải trắng. Chỉ có điều, tên nam nhân quấn khăn vài trắng lại không trả lời, mà chỉ gật đầu một cái.
Mặc dù như vậy, tên nam nhân ngồi trên ghế sô pha vẫn không tỏ ra bất mãn, mà chỉ lạnh lùng nói ra: “Tuy rằng những tên đó chỉ là một đám rác rưởi, chét cũng được, không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ta. Nhưng bọn chúng dù sao cũng là người của bá tước Nicolas, chúng ta không thể để bọn chúng chết oan uổng như vậy. Ngươi đi giúp ta, đem đầu của bọn chúng về đây!”
Nhận được mệnh lệnh của Darkin, tên xác ướp liền nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng. Mà vẻ mặt của tên Darkin lúc này, cũng âm trầm đến đáng sợ.
“Hừ, người của Darkin ta, các ngươi cũng dám giết sao? Thật sự là muốn chết!”
Hắn vừa nói xong, bàn tay vừa siết chặt lại, khiến cho đầu của một nữ nô bị hắn nắm lấy, tức thì bị vỡ tung ra, máu cùng với não trắng, đều bị vung lên khắp nơi.
Nhưng vẻ mặt của tên này, lại giống như không có chuyện gì xảy ra, còn liếc mắt nhìn lấy những nữ nô đang khiếp sợ quỳ dưới chân mình, lạnh lùng nói ra.
Nhưng hắn còn chưa nói được hết câu, cái âm thanh quen thuộc của Tiểu Long lại lần nữa vang lên. Lần này, hắn cũng nhịn không được mà bật cười lên một tiếng: “Ha ha ha, đứa nhỏ này, vẫn như vậy rất tốt!”
Khanh khách…
Nghe được Triệu Vũ khen ngợi, Tiểu Long lại trở về với bản tính không tim không phổi, bắt đầu cười lên khanh khách.
Mà lúc này, Hổ Nương cũng đã đi tới, ôm lấy Tiểu Hổ, cũng đã hóa thành hình dạng một tên tiểu nam hài chừng ba, bốn tuổi. Vẻ mặt của nó hơi có chút sợ hãi, nhìn lấy chị gái của mình.
“Tiểu Hổ, là tỷ tỷ không tốt, đã để ngươi chịu khổ rồi!”
Oa oa…
Dường như sự chịu đựng của đứa nhỏ này đã đạt đến cực hạn, nó tức thì nhịn không được mà nhào vào trong ngực của Hổ Nương bật khóc. Chúng nữ nhìn thấy một màn như vậy, cũng có người nhịn không được mà xúc động muốn khóc theo.
“Trời ạ, các người có nghe nói gì chưa? Đám người Báo Đen đã bị giết chết rồi? Còn chết ở gần địa bàn của Darkin đại nhân nữa. Những kẻ này, thật sự là muốn chán sống rồi?”
“Ngươi nói cái gì? Ở trong thành phố lại có kẻ dám giết chết người của Darkin?”
“Ha ha ha, thật sự là quá đáng đời, những tên khốn này, từ lâu ta đã không nhìn vừa mắt rồi!”
Ở trong thành phố lúc này, đã không ngừng truyền bá về tin tức những tên thợ săn nô lệ của donh binh đoàn Báo Đen vừa bị giết chết. Hiển nhiên, tất cả bọn họ đều không biết được kẻ gây án là ai, nhưng trong lòng của bọn họ lúc này, có kẻ thì sợ hãi, có kẻ thì đang vui mừng không thôi.
Mà đám người Triệu Vũ lúc này, lại vô cùng thảnh thơi, ngồi lại ở bên trong khách sạn, bày ra một bàn tiệc lớn. Vừa lúc chúc mừng cho Triệu Vũ tỉnh lại sau khi hôn mê, cùng vừa bù đắp cái bụng đang kêu đói của hai tên nhóc Tiểu Long và Tiểu Hổ.
Hai đứa nhỏ này, thật sự là không thể nào chịu đựng nổi. Nếu như là người bình thường, muốn nuôi dưỡng bọn chúng, sợ rằng cho dù tán gia bại sản cũng không nuôi được. Nhưng vừa rồi, từ trên người của mấy tên thợ săn nô lệ, mấy người Triệu Vũ thu hoạch được một khoản tiền tương đối khá. Chưa kể, trên người của Elicia cũng không thiếu một chút tiền này. Ngoài ra, Hổ Nương cũng rất giàu có. Chỉ có Triệu Vũ là hơi xấu hổ một chút. Hắn thật sự ngoài một cái túi da bên ngoài, cũng chỉ có Long Giới Châu là đồ vật đáng giá nhất. Đáng tiếc, thứ này hắn lại không có cách nào mở ra được.
Nhưng cho dù là như vậy, bữa tiệc hôm nay mọi người cũng ăn uống vô cùng vui vẻ. Nhất là hai mẹ con Chân Kỷ Tử, cùng với Anh Tử. Các nàng đã lâu rồi không có được một bữa ăn ngon như vậy. Hơn nữa, mặc dù lúc này thân phận của các nàng là thị nữ của Triệu Vũ, nhưng vẫn được hắn cho phép ngồi cùng ăn với các thành viên còn lại của Huyết Lệ dong binh đoàn.
Thế nhưng, ở một nơi khác ở trong thành phố, trong một căn phòng cực kỳ xa hoa, trụy lạc. Một gã đàn ông để mình trần, ngồi ở trên ghế sô pha, bên cạnh gã là ba bốn thiếu nữ, toàn bộ đều không có một mảnh vai che thân. Bọn họ vừa uốn lượn quanh thân của hắn như rắn nước, vừa cúi miệng xuống đem đồ vật cứng rắn ở dưới đũng quần của hắn thay phiên nhau cắn nuốt.
Mà đứng ở cách đó không xa, một tên nam nhân với thân hình vô cùng quỷ dị, trên người của hắn quấn đầy băng vải trắng, chỉ chừa lại một đôi mắt âm u tràn ngập tử khí. Khi hắn nhìn về phía tên nam nhân ngồi ở trên ghế sô pha, lại không có một chút biểu hiện cảm xúc nào.
“Ngươi nói, có kẻ dám ra tay giết đám người Báo Đen?”
Tên nam nhân ngồi trên ghế sô pha, vừa hưởn thụ lấy phụ vụ đặc biệt của đám nữ nô, vừa đưa ánh mắt âm trầm nhìn về phía tên nam nhân quấn khăn vải trắng. Chỉ có điều, tên nam nhân quấn khăn vài trắng lại không trả lời, mà chỉ gật đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!