Nằm ở bên trong kết giới, thế giới của Triệu Vũ lúc này là một mảnh không gian hắc ám vô tận, không có một chút ánh sáng.
Hắn không biết, bản thân vì sao lại bị đưa đến đây. Nhưng mọi thứ giác quan trên người hắn lúc này đã bị biến mất toàn bộ. Không có nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được bất kỳ thứ gì.
Nó giống như là một bóng tối vô tận, còn hắn chỉ là một phần mờ mịt lẫn lộn vào trong bóng tối ấy.
“Chủ nhân, chủ nhân! Người có nghe ta nói gì không? Xin người hãy quay lại đi, đừng đi về phía trước nữa!”
Trong bóng tối mịt mờ không chút ánh sáng, Triệu Vũ dường như nghe được âm thanh triệu hoán của một thiếu nữ trong đầu.
Thế nhưng, hắn lại chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng cảm nhận được bất kỳ thứ gì. Đầu óc của hắn, lúc này chỉ là một mảnh trống rỗng, không có ký ức, không có nhận thức.
Hắn cứ hư vô mờ mịt đi về phía trước, mặc kệ âm thanh đang vang lên văng vẳng không ngừng, kêu gọi lấy chính mình.
“Chủ nhân, ngài không thể đi về phía trước, nơi đó là tử vong, là không gian hắc ám rút lấy linh hồn của người chết. Ngài hãy quay lại đây đi, quay trở về với thế giới thực tại của ngài đi!”
Âm thanh kêu gọi càng lúc càng vang vọng. Mà Triệu Vũ thì như một cái bóng vô hồn liên tục tiến về bên trong hắc ám.
Hắn thật sự rất muốn quay đầu làm theo hướng dẫn của âm thanh đang vang lên trong đầu. Nhưng không hiểu vì sao, linh hồn của hắn lúc này chỉ biết tiến về phía trước, không cách nào có thể quay đầu trở lại.
Bất chợt, trong không gian hắc ám vô tận đó, bỗng nhiên lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Tia sáng này thật sự rất bắt mắt, linh hồn của Triệu Vũ vừa trông thấy nó liền muốn hướng tới, bước chân không ngừng mà lao về phía trước.
“Đừng! Chủ nhân đừng tiến vào bên trong ánh sáng đó, nơi đó là Linh Giới, là nơi chỉ dành cho người chết. Chủ nhân, xin người hãy nghe ta, hãy quay trở lại đây đi!”
Nhìn thấy linh hồn của Triệu Vũ liên tục tăng tốc hướng về phía ánh sáng, giọng nói kia càng thêm trở nên gấp gáp, liên tục thúc giục để linh hồn Triệu Vũ quay trở về.
Nhưng mặc cho nàng kêu gào như thế nào, lúc này linh hồn của Triệu Vũ vẫn không hề dừng chân, thậm chí tốc độ của hắn còn đang điên cuồng tăng lên mấy lần.
“Ài, hài tử ngoan, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi. Ta không thể nào chăm sóc được cho ngươi, lúc này làm sao có thể để cho ngươi bị đưa đến Linh Giới được chứ. Về đi, trở về với thế giới của ngươi đi!”
Ngay lúc linh hồn của Triệu Vũ tưởng chừng như sắp chạm vào luồng sáng kỳ lạ bên trong không gian hắc ám. Thì lúc này, trong hư không xa xôi vô tận nào đó, một âm thanh lười biếng không phân biệt rõ là giọng nam hay giọng nữ, bất chợt vang lên.
Linh hồn của Triệu Vũ đột nhiên dừng lại, ánh mắt của hắn mang theo vẻ mờ mịt nhìn về phía tinh không xa xôi, trong con ngươi của hắn, bất chợt lóe lên một tia sáng vô cùng kỳ dị.
“Chủ nhân, ngài…”
Giọng nói ngay từ đầu đang cố gắng thúc giục linh hồn Triệu Vũ quay về, lúc này lại hiện lên một tia kích động khó hiểu.
“Ừm!”
Mà âm thanh từ nơi xa xôi của vũ trụ chỉ khẽ “ưm” lên một tiếng, sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa.
…
Không biết trải qua bao lâu, khi Triệu Vũ lần nữa mở mắt ra nhìn không gian xung quanh. Hắn thấy mình vẫn còn đang nằm ở chỗ sâu bên trong miệng núi lửa. Trên thân hắn lúc này, vậy mà có vật gì đó mềm mềm đè lên, cảm giác thật sự rất khó thở.
Đợi đến lúc hắn đưa tay lên sờ thử, thì mới giật mình phát hiện, hóa ra đây là thân thể của một nữ nhân xinh đẹp đang đè lên trước ngực mình. Bộ ngực cao vút của nàng bị ép xuống, làm cho hình dạng của nó bị biến đổi một cách tàn nhẫn.
Sau khi giật mình một hồi, Triệu Vũ cầm lòng không đặng, mới đưa tay ra bóp mạnh thêm vài cái nữa.
“Ưm!”
Ngay lập tức, một tiếng rên khẽ làm cho Triệu Vũ vô cùng hoảng sợ, vội vàng đem tay của mình thu hồi lại.
Một đôi mắt vàng óng, sâu thẩm nhìn lấy khuôn mặt xấu hổ, ngượng ngùng lúc này của Triệu Vũ. Trong con ngươi của nàng, dường như đang nói với hắn: “Ngươi là ai?”
Triệu Vũ đang lúng túng, không biết phải hồi đáp với nàng ra sao. Thì lúc này, quả trứng rồng đang nằm im trong hồ dung nham bất chợt rung lên một trận.
Ngay sau đó, cả hồ dung nham đều sôi lên sùng sục. Mặt đất ở bên trong huyệt động cũng vì thế mà trở nên dao động kịch liệt.
“Ưm!”
Trên khuôn mặt lười biếng của Hổ Nương, lúc này hiện lên một tia rung động khó tả. Nàng không thể nào ngờ đến, ngay trước mặt mình lúc này lại xuát hiện một quả trứng rồng.
Mà quả trứng rồng này, dường như đang bắt đầu chuẩn bị phá vỏ chui ra, một con rồng sắp sửa được sinh ra trên cái thế giới này?
“Đây… đây là trứng rồng?”
Trong tâm hồn thiếu nữ của Hổ Nương đang không ngừng vang lên một trận kích động mãnh liệt.
Ngay chính Triệu Vũ lúc này cũng nhìn quả trứng rồng đến phát ngốc.
Không hiểu vì sao, lúc này hắn lại có cảm giác như có một thứ gì đó rất rất thiêng liêng, rất thân quen sắp được ra đời. Mà thứ này, lại có được liên kết sinh mệnh với hắn.
Cảm giác này thật sự là kỳ lạ đến khó tả. Giống như, hắn sắp sửa chào đón đứa con của mình sinh ra đời vậy.
“Thật… thật sự là trứng rồng?!”
Nhìn thấy lớp vỏ trứng dần dần nứt ra, một cái móng vuốt nhỏ nhắn, vô cùng khả ái chui ra bên ngoài. Rồi sau đó, là một cái đầu rồng với ánh mắt ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, khiến cho Hổ Nương lúc này đứng ở bên cạnh Triệu Vũ trở nên kích động đến mức ôm chặt lấy cánh tay của hắn, rồi sau đó nhảy cẫng lên.
Kim Sí Hổ tộc của các nàng, mặc dù mang trong mình huyết mạch của Bạch Hổ. Thế nhưng, bộ tộc của nàng đối với Long tộc vẫn có một chút kính nể khó có thể phai mờ. Nhớ năm đó, trong điển tịch và truyền thừa của bộ tộc, các bậc tổ tiên tiền bối đều không ngừng nhắc đến các chiến tích vĩ đại của Long tộc. Nhất là vào thời kỳ Kỷ Nguyên Hắc Ám, toàn bộ Thiên Long tinh rơi vào Ma tộc xâm lấn. Chính Long tộc là kẻ dẫn đầu toàn bộ các tộc đàn trên Thiên Long tinh chống lại đám Ma tộc tàn ác, đem Thiên Long tinh bảo toàn cho đến ngày này.
Thế nhưng, cũng từ sau thời kỳ Kỷ Nguyên Hắc Ám đó, trên Thiên Long tinh đã rất lâu rồi không thấy xuất hiện Long tộc nữa. Những thứ bây giờ được gọi là rồng, đa phần chỉ là một đám địa long, hoặc dính chút huyết mạch mỏng manh của Long tộc mà thôi.
Đối với một con rồng có huyết mạch thuần chủng như con rồng mới vừa chui ra khỏi vỏ trứng, Hổ Nương thật sự chưa thấy bao giờ. Cho dù nàng đã sống hơn trăm năm, nhưng chứng kiến được chuyện này thật sự đúng là kỳ tích. Kỳ tích của toàn bộ Thiên Long tinh.
“Ưm!”
Thế nhưng, khi con rồng này vừa mới đem đầu chui ra ngoài, không biết sao Triệu Vũ lại có cảm giác rất gấp gáp. Hắn cảm nhận được, sinh mệnh của con rồng nhỏ này thật sự rất yếu ớt. Hắn đang lo lắng, không biết quá trình nở ra của nó có xảy vấn đề gì không?
Mặc dù lo lắng như vậy, nhưng Triệu Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở bên ngoài quan sát. Cái đầu nhỏ của con rồng nhỏ lúc này đã chui ra bên ngoài, nhưng lớp vỏ dường như rất cứng, bản thân nó phải vất vả lắm mới đem không gian của vỏ trứng phá ra từng chút một.
Nhìn nó chậm chạp phá vỡ vỏ trứng, trong lòng Triệu Vũ và Hổ Nương đều đang không ngừng sốt ruột. Thế nhưng, con rồng nhỏ này lại chẳng có vẻ vội vàng chút nào. Nó từ từ đem lớp vỏ bên ngoài phá bỏ, sau đó đem đám vỏ trứng bên cạnh cắn nuốt từng chút một.
Đợi cho đến lúc toàn bộ thân thể chỉ lớn bằng một con chó nhỏ của nó hoàn chỉnh đi ra ngoài. Lúc này, cái đầu nhỏ của nó mới hướng về phía xung quanh nhìn ngó. Sau đó, bước chân của nó tập tễnh, lảo đảo rơi vào trong hồ dung nham. Nhìn thấy cảnh tương này, trái tim Triệu Vũ nhất thời nhảy dựng lên.
“A, cẩn thận!”
Dường như nghe được âm thanh lo lắng của hắn, cái đầu rồng non nớt của nó ngoi lên khỏi mặt hồ, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía bờ hồ. Nhưng sau khi nhìn thấy thân ảnh của Triệu Vũ, trong ánh mắt mờ mịt của nó vậy mà hiện lên một tia mừng rỡ. Sau đó, cả thân hình nhỏ bé của nó vô cùng vui vẻ hướng về phía bờ hồ bơi lại.
“Nó… nó sẽ không bị sao chứ?”
Hổ Nương lúc này cũng bắt đầu lo lắng thay cho con rồng nhỏ. Nếu như lúc bình thường, có lẽ nàng đã lao tới, đem con rồng nhỏ này ôm lên bờ rồi. Dù sao, nhiệt độ của dung nham trong hồ thật sự quá cao. Với thân thể của Kim Sí Hổ như nàng, nếu không có việc gì nàng cũng không dám tùy tiện bước xuống.
Thế nhưng, con rồng nhỏ này dường như không có việc gì xảy ra, còn rất yêu thích tung tăng bơi lội ở trong hồ dung nham. Thỉnh thoảng, nó còn cúi người ngụp lặn xuống dưới, sau đó mới tinh nghịch chui cái đầu nhỏ lên, đem nước dung nham trong miệng phun ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đừng nói là Triệu Vũ, ngay cả Hổ Nương cũng bị dọa cho sợ hết hồn.
“Con rồng này… con rồng này… chẳng lẽ, nó không sợ nóng sao?”
Một cái ý nghĩ như vậy, thế mà cùng lúc xuất hiện ở trong đầu của cả hai người.
“Đói… đói…”