“Hừ, câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng? Vì sao lại dám giết chết con thỏ của ta? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta đã để cho nó rời đi rồi sao?”
Triệu Vũ lúc này rốt cuộc cũng nổi giận lên tiếng trách vấn. Thế nhưng, thiếu nữ này dường như không có sợ hắn, mà nàng còn giương cung lên, nhìn thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói ra: “Nơi này là lãnh thổ của bộ tộc Người Báo chúng ta. Ngươi không phải là người bên trong bộ tộc, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời đi đi. Nếu không, ta sẽ bắn chết ngươi!”
Mặc dù lời nói của nàng rất lạnh lùng, hung ác nhưng Triệu Vũ vẫn nhìn ra được trên người của nàng không có sát khí. Chình vì thế, hắn mới hiếu kỳ mà đánh giá trên người của nàng một phen.
Ngoài một lớp ngụy trang bên ngoài, cùng với hai mảnh da thú che lại trước ngực và vùng ngang eo. Triệu Vũ có thể nhìn thấy được, hình dáng bên ngoài của thiếu nữ này thật sự xinh đẹp. Với lại, vì nàng là một chiến sĩ, phần eo của nàng vô cùng thon gọn, hoàn toàn không có một chút mỡ thừa nào.
Hơn nữa, đôi chân của nàng rất dài, tuy làn da có hơi ngâm đen, nhưng lại mang đến một loại dã tính đặc thù, khiến cho Triệu Vũ rất muốn đem nàng thuần phục. Đương nhiên, đây chẳng qua là một loại ý nghĩ nhất thời của hắn mà thôi. Bản chất của hắn cũng không phải háo sắc đến mức như vậy, vừa gặp liền muốn đem nữ nhân của kẻ khác chiếm đoạt.
“Hừ, ngươi nhìn cái gì?”
Dường như bị ánh mắt trần trụi của Triệu Vũ nhìn đến có chút khó chịu, thiếu nữ Người Báo lúc này đã có phần nổi giận, ngón tay cầm lấy mũi tên càng lúc càng kéo căng, như muốn đem cặp mắt của Triệu Vũ bắn nát.
Cảm nhận được sự phẫn nộ từ trong ánh mắt của nàng, Triệu Vũ lúc này cũng buông tha hành động đánh giá cơ thể của nàng. Hắn nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt, lắc đầu thở dài: “Ta thật sự không phải muốn chạy đến chỗ này của các ngươi. Nhưng ngươi xem đi, con thỏ trắng nhỏ này chính là sủng vật của ta, nó vô tình mới đi lạc đến chỗ này. Ta đang muốn đem nó dẫn đi ra ngoài, nhưng vừa rồi ngươi đã giết chết nó rồi, ta biết phải làm sao bây giờ?”
Nói ra lời này, mặt của Triệu Vũ không hề đỏ một chút nào, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái. Đã thế, hắn còn một bộ lẽ thẳng khí hùng, vô cùng ủy khuất mà nhìn lấy thiếu nữ trước mặt.
Mặc dù vừa rồi không nghe được Triệu Vũ nói gì với con thỏ trắng kia, nhưng từ trên cây nàng có thể nhìn thấy được, con thỏ này vốn dĩ là đến đây kiếm ăn, sau đó mới bị hắn phát hiện ra, rồi sau đó bị giật mình đuổi đi, làm gì có chuyện giống như hắn nói?
“Ngươi… ngươi nói bậy! Ta rõ ràng nhìn thấy con thỏ này từ trong bụi cỏ chạy ra, nó làm sao là sủng vật của ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta là đồ ngốc hay sao?”
Lần này Triệu Vũ không có đáp lại lời nói của nàng, nhưng từ trong ánh mắt của hắn, nàng có thể nhìn ra được. Hắn là đang muốn nói với nàng rằng: “Đúng, ta xem cô như là đồ ngốc rồi sao?”
“Ngươi…”
Càng nghĩ, trong lòng của nàng càng thêm nổi giận. Cái tên đáng ghét này, mặc dù nhìn bề ngoài có hơi anh tuấn một chút, có hơi quỷ dị một chút. Nhưng mà, hắn lại dám mắng nàng ngốc, nàng có thể nhịn được sao?
Vụt!
Ngay lập tức, mũi tên ở trên tay của nàng được bắn ra, tinh chuẩn nhắm ở ngay vị trí trái tim của hắn bắn tới.
Nhìn thấy đầu mũi tên này lao tới, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi đen lại.
“Nữ nhân này, ra tay còn hung ác như vậy?”
Mặc dù nhìn thấy thế tới của mũi tên vô cùng hiểm ác, tốc độ cũng cực kỳ khủng khiếp. Nhưng với thực lực của Triệu Vũ lúc này, hắn hoàn toàn có thể tránh né được một cách dễ dàng.
Chỉ có điều, không biết trong đầu của hắn lại đang nảy sinh cái ý nghĩ gì, lúc này vậy mà cố tình né hụt, để cho mũi tên sượt lên trên vai, tạo thành một đường rãnh máu.
“Đáng hận, vậy mà không thể giết chết được hắn?”
Thế nhưng, thiếu nữ Người Báo lúc này nhìn thấy hắn có thể tránh được mũi tên của mình, nàng càng thêm nổi giận, càng muốn đem hắn bắn thành con nhím.
Vùn vụt!
Vùn vụt!
Vùn vụt!
Chính vì thế, toàn bộ mũi tên trên người của nàng đều bị bắn ra ngoài, mà bộ dáng của Triệu Vũ lúc này nhìn ra cũng vô cùng chật vật. Thế nhưng, từ tình huống hiện tại, thiếu nữ Người Báo có thể nhìn ra được, tên này rõ ràng là đang cố tình trêu đùa nàng.
“Hừ, câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng? Vì sao lại dám giết chết con thỏ của ta? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta đã để cho nó rời đi rồi sao?”
Triệu Vũ lúc này rốt cuộc cũng nổi giận lên tiếng trách vấn. Thế nhưng, thiếu nữ này dường như không có sợ hắn, mà nàng còn giương cung lên, nhìn thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói ra: “Nơi này là lãnh thổ của bộ tộc Người Báo chúng ta. Ngươi không phải là người bên trong bộ tộc, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời đi đi. Nếu không, ta sẽ bắn chết ngươi!”
Mặc dù lời nói của nàng rất lạnh lùng, hung ác nhưng Triệu Vũ vẫn nhìn ra được trên người của nàng không có sát khí. Chình vì thế, hắn mới hiếu kỳ mà đánh giá trên người của nàng một phen.
Ngoài một lớp ngụy trang bên ngoài, cùng với hai mảnh da thú che lại trước ngực và vùng ngang eo. Triệu Vũ có thể nhìn thấy được, hình dáng bên ngoài của thiếu nữ này thật sự xinh đẹp. Với lại, vì nàng là một chiến sĩ, phần eo của nàng vô cùng thon gọn, hoàn toàn không có một chút mỡ thừa nào.
Hơn nữa, đôi chân của nàng rất dài, tuy làn da có hơi ngâm đen, nhưng lại mang đến một loại dã tính đặc thù, khiến cho Triệu Vũ rất muốn đem nàng thuần phục. Đương nhiên, đây chẳng qua là một loại ý nghĩ nhất thời của hắn mà thôi. Bản chất của hắn cũng không phải háo sắc đến mức như vậy, vừa gặp liền muốn đem nữ nhân của kẻ khác chiếm đoạt.
“Hừ, ngươi nhìn cái gì?”
Dường như bị ánh mắt trần trụi của Triệu Vũ nhìn đến có chút khó chịu, thiếu nữ Người Báo lúc này đã có phần nổi giận, ngón tay cầm lấy mũi tên càng lúc càng kéo căng, như muốn đem cặp mắt của Triệu Vũ bắn nát.
Cảm nhận được sự phẫn nộ từ trong ánh mắt của nàng, Triệu Vũ lúc này cũng buông tha hành động đánh giá cơ thể của nàng. Hắn nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt, lắc đầu thở dài: “Ta thật sự không phải muốn chạy đến chỗ này của các ngươi. Nhưng ngươi xem đi, con thỏ trắng nhỏ này chính là sủng vật của ta, nó vô tình mới đi lạc đến chỗ này. Ta đang muốn đem nó dẫn đi ra ngoài, nhưng vừa rồi ngươi đã giết chết nó rồi, ta biết phải làm sao bây giờ?”
Nói ra lời này, mặt của Triệu Vũ không hề đỏ một chút nào, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái. Đã thế, hắn còn một bộ lẽ thẳng khí hùng, vô cùng ủy khuất mà nhìn lấy thiếu nữ trước mặt.
Mặc dù vừa rồi không nghe được Triệu Vũ nói gì với con thỏ trắng kia, nhưng từ trên cây nàng có thể nhìn thấy được, con thỏ này vốn dĩ là đến đây kiếm ăn, sau đó mới bị hắn phát hiện ra, rồi sau đó bị giật mình đuổi đi, làm gì có chuyện giống như hắn nói?
“Ngươi… ngươi nói bậy! Ta rõ ràng nhìn thấy con thỏ này từ trong bụi cỏ chạy ra, nó làm sao là sủng vật của ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta là đồ ngốc hay sao?”
Lần này Triệu Vũ không có đáp lại lời nói của nàng, nhưng từ trong ánh mắt của hắn, nàng có thể nhìn ra được. Hắn là đang muốn nói với nàng rằng: “Đúng, ta xem cô như là đồ ngốc rồi sao?”
“Ngươi…”
Càng nghĩ, trong lòng của nàng càng thêm nổi giận. Cái tên đáng ghét này, mặc dù nhìn bề ngoài có hơi anh tuấn một chút, có hơi quỷ dị một chút. Nhưng mà, hắn lại dám mắng nàng ngốc, nàng có thể nhịn được sao?
Vụt!
Ngay lập tức, mũi tên ở trên tay của nàng được bắn ra, tinh chuẩn nhắm ở ngay vị trí trái tim của hắn bắn tới.
Nhìn thấy đầu mũi tên này lao tới, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi đen lại.
“Nữ nhân này, ra tay còn hung ác như vậy?”
Mặc dù nhìn thấy thế tới của mũi tên vô cùng hiểm ác, tốc độ cũng cực kỳ khủng khiếp. Nhưng với thực lực của Triệu Vũ lúc này, hắn hoàn toàn có thể tránh né được một cách dễ dàng.
Chỉ có điều, không biết trong đầu của hắn lại đang nảy sinh cái ý nghĩ gì, lúc này vậy mà cố tình né hụt, để cho mũi tên sượt lên trên vai, tạo thành một đường rãnh máu.
“Đáng hận, vậy mà không thể giết chết được hắn?”
Thế nhưng, thiếu nữ Người Báo lúc này nhìn thấy hắn có thể tránh được mũi tên của mình, nàng càng thêm nổi giận, càng muốn đem hắn bắn thành con nhím.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!